Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 102: Tiễn ngươi đoạn đường cuối cùng
Cập nhật lúc: 2025-04-12 12:59:03
Lượt xem: 150
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đệ tử trấn giữ của Phù Thanh Tông và Thất Trận Tông đang ở phía xa, phần lớn đã xuống sông, mang lên từng bộ hài cốt từ dưới đáy sông.
Trong đó có một bộ, chính là của Hạ An Triều.
Hạ Tĩnh Niên ngây người nhìn về phía đó, cảm giác nghẹt thở như bị nhấn chìm trong nước một lần nữa ập đến.
Lúc này, giọng nói của Sở Lạc vang lên sau lưng nàng.
“Ta tiễn ngươi đoạn đường cuối cùng.”
Ta tiễn ngươi đoạn đường cuối cùng.
Lòng Hạ Tĩnh Niên khẽ chấn động, quay người lại, khi một lần nữa nhìn về phía Sở Lạc, trong mắt nàng đã không còn mờ mịt.
“Đa tạ đạo trưởng.”
Nàng vừa nói, vừa tháo ngọc bội trên người xuống – chính là miếng ngọc lần trước đưa cho Sở Lạc, nhưng nàng lại không nhận lấy.
“Bây giờ, ta nghĩ mình cũng không cần nó nữa rồi.”
Sở Lạc dùng thuật khống vật để nhận lấy ngọc bội, cùng lúc đó, giọng của Hoa Hoa vang lên trong đầu:
【Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ nhánh — Thiên địa như vi trần, phù thế chúng sinh tướng. (Phần ba)】
【Độ tín nhiệm của Ma Thần Cảnh+1.】
Sở Lạc trầm mặc một lúc, sau đó lại hỏi tiếp: “Giờ ngươi đã nhớ ra chưa? Lúc đó con thuyền nhỏ lật như thế nào?”
Hạ Tĩnh Niên gật đầu: “Đó là chuyện năm năm trước, khi ta và ca ca đang trên đường về quê, chúng ta gặp một người...”
...
Lúc ấy là mùa hè, vào chạng vạng tối, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ nửa bầu trời.
Trong khu rừng gần bến đò có mười mấy thương nhân đang ngồi rải rác hóng mát, đều là những người làm ăn thua lỗ, bỏ lỡ thời cơ, giống như huynh muội họ.
Bầu không khí trong rừng không mấy vui vẻ, cùng với cái nóng bức mùa hè, thậm chí có thể nói là nặng nề.
“Mọi người, mọi người,” người dẫn đầu trong nhóm thương nhân đi từ phía bến đò trở về, nói:
“Thuyền lớn đều đã đi hết rồi, giờ muốn qua sông thì chỉ còn vài chiếc thuyền nhỏ, vừa đủ cho mỗi thuyền hai người ngồi. Giá cả cũng không quá đắt, mọi người xem thử, là ở lại trong rừng một đêm để chờ thuyền lớn ngày mai, hay chèo thuyền nhỏ qua sông?”
Trong rừng lúc này mới vang lên tiếng người.
“Thuyền nhỏ thì thuyền nhỏ, dù gì qua được sông Xuân Mộc là tới quận Đình Lan rồi, khỏi phải chịu khổ trong rừng này.”
“Phải đó, tới tối muỗi mòng kiến chuột đầy cả, cứ chèo thuyền nhỏ đi.”
Người thương nhân thấy không ai phản đối, lại nói tiếp:
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Được rồi, vậy để ta đi thương lượng lại giá với người làm thuyền.”
Người thương nhân rời đi, những người còn lại thì ngồi dưới bóng cây, phe phẩy tay áo cho bớt nóng.
Cũng lúc ấy, từ xa trong rừng có một lão đạo mặc đạo bào chậm rãi bước tới. Lão mặc không phải đạo bào có ký hiệu của các tiên môn mà giống loại mua đại ở ven đường, đi một đôi dép cỏ, tóc tai bù xù, nếu không mặc đạo bào thì chẳng khác gì một kẻ ăn mày.
Bộ dạng lão đạo này quả thật có phần dọa người.
Lão không có tai trái, như thể bị c.h.é.m sống, mắt phải cũng bị móc mù, khiến mấy thương nhân sợ hãi mà lặng lẽ tránh xa.
“A Niên, ở đây còn ít nước trong, muội uống tạm đi cho đỡ khát, về tới nhà rồi sẽ ổn thôi.” Hạ An Triều mở nắp bình nước còn lại, đưa cho Hạ Tĩnh Niên.
Hạ Tĩnh Niên đang lau mồ hôi trên trán, nhận lấy bình nước từ tay ca ca, nhưng chỉ nhấp một ngụm nhỏ.
“Lát nữa chúng ta còn phải tự chèo thuyền qua sông, giờ tiết kiệm chút nước, lát mệt còn có mà uống.” Nàng cười nói.
Lúc này, lão đạo bước đến, tay cầm chiếc bát sứt, đi qua từng thương nhân mà hỏi:
“Làm ơn cho ta xin chút nước uống.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-102-tien-nguoi-doan-duong-cuoi-cung.html.]
“Đi bộ ba mươi dặm rồi, chưa uống ngụm nào, xin chút nước thôi.”
Những thương nhân ấy cũng tiết kiệm nước trên đường đi, làm sao chịu chia cho người khác, huống hồ thấy bộ dạng lão đạo kỳ dị, càng tránh xa như rắn rết, càng không muốn cho.
Cuối cùng, cái bát sứt của lão đưa đến trước mặt huynh muội nhà họ Hạ.
“Cho ta xin chút nước đi.”
Hạ Tĩnh Niên tuy có hơi do dự, nhưng không hề bị ngoại hình của lão đạo dọa sợ. Nàng cầm bình nước, liếc mắt nhìn ca ca.
Hạ An Triều nhẹ nhàng gật đầu:
“Trời nóng như vậy mà đi được ba mươi dặm thật chẳng dễ dàng gì, cho vị đạo trưởng này chút nước đi.”
Nghe vậy, Hạ Tĩnh Niên liền đổ ít nước vào bát cho lão đạo, chỉ là sau đó, trong bình nước của hai người cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Lão đạo cầm chiếc bát đầy nước, chậm rãi nở nụ cười: “Hai vị tâm địa thiện lương, trong chốn hồng trần này thật là thiệt thòi cho các người.”
Nói xong, lão lấy từ chiếc túi rách trên người ra một bức tranh.
“Bức họa này, xem như là tiền nước hôm nay.”
Lão đưa bức tranh cho hai người rồi đi tới một gốc cây, ngồi hóng mát, vừa uống nước.
Huynh muội họ Hạ nhìn theo lão với vẻ khó hiểu, rồi quay sang nhìn vào bức tranh kia.
“Kỳ lạ thật, sao bức tranh này không mở ra được?” Hạ Tĩnh Niên lẩm bẩm.
Hạ An Triều cầm lấy bức tranh, lại đi đến trước mặt lão đạo.
“Đạo trưởng, chỉ là một bát nước thôi, không đáng để nhận lấy một bức họa thế này, ngài vẫn nên thu lại đi.”
Tuy chưa mở tranh ra, nhưng chỉ nhìn khung tranh được chế tác tinh xảo cũng đủ biết đây là vật quý giá, mang trên người một món đồ như vậy, nếu không phải gặp phải bước đường cùng, ai lại nỡ lòng lấy ra đổi lấy chút nước uống chứ?
Hạ An Triều vẫn giữ nụ cười nói tiếp:
“Phụ thân tôi thường dạy rằng, làm ăn phải có lương tâm. Dù ngài cho rằng dùng một bức họa đổi lấy bát nước là chuyện nhỏ, nhưng huynh muội chúng tôi trong lòng vẫn thấy không yên.”
“Nhà ngươi còn có phụ thân?” Lão đạo bưng bát hỏi, “Nay đã bao nhiêu tuổi rồi?”
Lão đạo hoàn toàn nói chệch sang chuyện khác, khiến Hạ An Triều có chút ngượng ngùng:
“Phụ thân tôi... đã quá năm mươi.”
Chỉ thấy lão đạo lại lần mò trong chiếc túi vải, lấy ra một miếng ngọc bội, trực tiếp nhét vào tay Hạ An Triều.
“Vậy ta tặng ngươi thêm chút thời gian để phụng dưỡng phụ thân. Ngọc bội này ngươi hãy đeo bên người, chờ khi tất cả tục duyên chốn này đã kết thúc, thì cùng muội muội ngươi phi thăng thành tiên đi.”
Lời nói kỳ quái ấy khiến Hạ An Triều mơ hồ chẳng hiểu gì, nhưng lão đạo rõ ràng không muốn nói thêm nữa.
Hạ An Triều nhiều lần thử trả lại bức họa và ngọc bội cho lão đạo, đều không thành.
Sau đó, vị thương nhân dẫn đầu đã thương lượng xong giá cả với người lái đò, liền quay lại gọi mọi người ra bến. Trong lúc vội vàng, Hạ An Triều cũng không kịp trả lại hai món đồ kia.
Sau khi lên thuyền nhỏ, bức tranh ấy vẫn không mở ra được.
“Vị lão đạo kia rốt cuộc là ai? Chỉ vì một bát nước mà cho chúng ta nhiều thứ như vậy.” Hạ Tĩnh Niên lẩm bẩm.
Hạ An Triều vừa chèo thuyền vừa nói:
“Dù sao đi nữa, những thứ ông ấy tặng đều quá đỗi quý giá. Nhưng nếu đã không thể từ chối, thì sau này nếu có dịp gặp lại, chúng ta nghĩ cách trả lại tiền cho ông ấy vậy.”
“Tiền bạc...” Nhắc đến đây, Hạ Tĩnh Niên lại có chút ủ rũ, “Nhưng giờ toàn bộ bạc trên người chúng ta cộng lại còn chẳng bằng một trong hai món đó.”
Nghe vậy, Hạ An Triều mỉm cười:
“Số bạc thua lỗ lần này sau này còn có thể kiếm lại. Chỉ cần chăm chỉ làm ăn, rồi cũng có ngày vực dậy.”
ps: Bão 10 chương phục vụ mọi người, chúc ace cuối tuần vui vẻ nha.!