Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 103: Cảnh đẹp nhất bên sông
Cập nhật lúc: 2025-04-12 12:59:41
Lượt xem: 174
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe lời cổ vũ của Hạ An Triều, Hạ Tĩnh Niên cũng dần gạt bỏ được u uất những ngày qua.
Sau đó, khi con thuyền nhỏ trôi ra giữa sông, trong đêm tối, cuộn tranh đột nhiên phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Hạ Tĩnh Niên phát hiện ra, liền cầm tranh lên xem.
Gió trên sông dần lớn, từ dưới đáy thuyền cũng mơ hồ bốc lên một làn sương mỏng.
“Ca ca, bức tranh này mở ra được rồi!”
Tiếng kinh ngạc của Hạ Tĩnh Niên vang lên từ phía sau.
Nghe vậy, Hạ An Triều cũng quay lại nhìn. Trên bức tranh vừa mở ra chỉ vẽ hai người — một thiên nữ đang múa uyển chuyển và một vị tiên nhân nhắm mắt gảy đàn.
Thế nhưng chưa kịp nhìn kỹ thêm, gió sông bỗng thổi mạnh hơn, mặt nước đang yên lặng cũng bắt đầu dậy sóng, con thuyền nhỏ bị lật trong chớp mắt.
“Á——”
“A Niên!”
Hai tiếng “bụp” vang lên, huynh muội cùng rơi xuống nước.
Bức họa tiên nhân đang mở ra nhanh chóng chìm xuống đáy sông, ánh sáng phát ra từ bức tranh như những sợi dây tơ, trói c.h.ặ.t t.a.y Hạ Tĩnh Niên, kéo nàng chìm xuống theo.
Dưới làn nước, Hạ Tĩnh Niên hoảng loạn tột độ, nàng ra sức giãy giụa muốn thoát khỏi sự ràng buộc từ bức họa kia, nhưng sức lực quá yếu ớt, cảm giác ngạt thở dần chiếm lấy ý thức.
Đúng lúc ấy, có một bàn tay siết chặt lấy nàng...
Hạ Tĩnh Niên quay đầu nhìn, người kia đúng là ca ca của nàng – Hạ An Triều.
Huynh ấy muốn kéo nàng lên, nhưng sức lực vẫn không chống lại được bức họa tiên nhân kỳ quái kia, ngược lại còn bị kéo xuống nhanh hơn.
Hạ Tĩnh Niên bất ngờ ra sức lắc đầu, nàng muốn gỡ tay huynh mình ra. Nếu bản thân đã không còn hy vọng sống sót, nàng không muốn ca ca cũng bị vạ lây.
Hạ An Triều hiểu ý nàng, nhưng vẫn không chịu buông tay.
Nhưng tại sao bức họa tiên nhân kia chỉ giữ chặt muội muội hắn không buông, mà lại không có ý định kéo hắn theo?
Bất chợt, Hạ An Triều nhìn thấy ngọc bội đang đeo bên hông, cũng là vật mà lão đạo kia đã tặng, cũng đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt...
Trong lòng Hạ An Triều khẽ động, lập tức giật ngọc bội từ thắt lưng xuống, nhét vào tay muội mình.
Ngay khoảnh khắc ấy, luồng lực lượng đang trói buộc Hạ Tĩnh Niên lập tức tan biến, rồi chuyển hướng lao về phía Hạ An Triều.
Trước khi bị cuốn xuống, Hạ An Triều dốc hết sức đẩy muội mình lên một cái.
Dù đang là mùa hạ, nước sông Xuân Mộc vẫn lạnh thấu xương.
Trong tầm mắt Hạ Tĩnh Niên, bóng dáng của ca ca bị kéo đi càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất hoàn toàn.
Ánh mắt cuối cùng mà huynh ấy nhìn nàng, vẫn như mọi ngày xưa cũ — mãi mãi tràn đầy yêu thương và che chở của một người ca ca dành cho muội muội.
Dù cuối cùng, phải c.h.ế.t thay nàng.
Chỉ là khoảnh khắc ấy, Hạ Tĩnh Niên đã không còn cảm giác nghẹt thở. Nàng trong nước cố gắng bơi theo huynh mình, cũng không còn cần thở nữa — có lẽ lúc này, nàng đã trở thành một cái xác chết.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn không tìm thấy Hạ An Triều, trước mắt chỉ còn lại một mảnh tối đen.
Khi tỉnh lại, nàng đã nằm trên bờ sông.
Ký ức như bị đứt đoạn ở nhiều chỗ, trong tay vẫn siết chặt ngọc bội ấy.
Bỗng một luồng ý niệm từ ngọc bội truyền thẳng vào lòng nàng.
"Về nhà, phụng dưỡng phụ thân… đúng rồi, phải về nhà, về nhà…"
Trời còn chưa sáng, ngoài cổng lớn nhà họ Hạ bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-103-canh-dep-nhat-ben-song.html.]
Lão gia nhà họ Hạ khoác áo ngoài chạy vội ra.
"Đến đây, đến đây, ai lại đến sớm thế này…"
Cửa vừa mở, ông lão nhìn thấy một người phụ nữ da trắng bệch, toàn thân ướt sũng, trên người còn dính bùn đất, quấn đầy rong rêu.
"A!" Lão gia hoảng hốt, lảo đảo ngã ngồi xuống đất, người run lẩy bẩy.
"Cha ơi…" Hạ Tĩnh Niên khẽ lên tiếng.
"Là Tiểu Niên đó sao? Con… con là người hay là ma vậy?!"
…
Sở Lạc thở dài, ánh mắt nhìn xuống miếng ngọc bội trong tay.
"Đây là vật mang ra từ quỷ cảnh, có thể giữ hồn phách người c.h.ế.t trong thân thể, trong đó còn phong giữ vài hồn âm. Năm năm qua có thể giữ hồn không tan, t.h.i t.h.ể không thối rữa, đều nhờ hấp thu sức mạnh từ các hồn âm này."
"Lão đạo quái dị đó vốn chẳng muốn cho huynh muội các ngươi ai sống sót rời khỏi sông Xuân Mộc, tặng ngọc bội kia đúng như lời ông ta — để lại một đứa trẻ về nhà phụng dưỡng phụ thân, nhưng người ông ta để lại là một cái xác biết đi. Người sống nếu ở cạnh xác sống quá lâu, nhẹ thì bệnh tật đeo bám, nặng thì yểu mệnh đoản thọ, thậm chí c.h.ế.t bất đắc kỳ tử."
"Phụ thân các ngươi hẳn cũng đã cảm nhận được điều đó, nhưng so với việc giảm thọ, ông ấy càng muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy con gái mình. Không cho ngươi ra ngoài, một là sợ đạo tu phát hiện ra, lại một lần chia lìa, hai là không muốn để âm khí trên người ngươi làm hại người vô tội."
"Những năm qua không thể an táng, cũng là bất đắc dĩ."
"Ta sẽ báo chuyện này với Kim viên ngoại. Cuối cùng có được người bạn tri kỷ lúc sinh thời thu dọn di thể, cũng coi như trọn vẹn."
"Hạ tiểu thư, ở thế gian này, ngươi còn điều gì tiếc nuối không?"
Nhìn sông Xuân Mộc yên ả, Hạ Tĩnh Niên khẽ lắc đầu, nơi đáy mắt còn thấp thoáng nét cười.
"Ca ca hẳn là đã đợi ta bên kia rồi."
"Kiếp này không thể trọn vẹn, kiếp sau lại làm huynh muội, nhưng lần tới, mong sẽ đến lượt ta bảo vệ huynh ấy."
Nàng dường như có chút chờ mong, mỉm cười, xoay người bước về phía Sở Lạc quỳ xuống.
“Đạo trưởng, xin hãy bắt đầu.”
Sở Lạc cất miếng ngọc bội kia đi, sau đó lại một lần nữa tụng niệm chú Vãng Sinh.
Hồn phách hóa thành ánh sáng mà tan biến, hồng nhan cuối cùng cũng trở thành một đống hài cốt.
【Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn “Hai huynh muội họ Hạ”, nhận được 100 điểm khí vận, thu được 3 Thẻ Tẩy Thể Cao Cấp, 6 Thẻ Tẩy Thể Trung Cấp.】
【Giá trị khí vận hiện tại: -7899. Khi đạt đến -7000, có thể mở khóa tu luyện Tam Tịnh Nghiệp Hỏa. Xin ký chủ hãy cố gắng hơn nữa nhé~】
Tuyết ở quận Đình Lan đã rơi suốt cả đêm, đến giờ vẫn chưa ngừng. Trên sông Xuân Mộc, dường như phủ một lớp trắng mờ mịt.
Sở Lạc ngồi ngay tại chỗ, ngắm nhìn dòng sông Xuân Mộc, ngắm nhìn những đám tuyết bị gió đông cuốn bay tan tác trên không trung.
Đây có lẽ chính là thời điểm mà Kim sư huynh từng nói, cảnh sông đẹp nhất.
Gió lạnh thổi tới mặt, thổi tung bộ y phục đỏ nhẹ nhàng phiêu dật, mái tóc đen nhánh tôn lên làn da trắng như tuyết, tựa như điểm sáng rực rỡ trong một bức tranh thủy mặc.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Sở Lạc khẽ nhắm mắt lại, trong đầu lần lượt hiện lên những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua.
Những người thân không thể gặp lại kia, có lẽ cũng sắp gặp rồi nhỉ.
Trong khoảnh khắc ấy, một luồng gió đông thổi tới khiến linh đài nàng bỗng trở nên thanh tĩnh sáng suốt. Linh khí quanh sông Xuân Mộc lấy nàng làm trung tâm mà tụ hội lại.
Sự chuyển động của linh khí trên mặt sông cũng khiến các đệ tử trấn thủ đang bận rộn vận chuyển hài cốt nơi xa chú ý.
“Linh khí d.a.o động… có người đang đột phá ở gần đây sao?”
“Chuyển động không lớn lắm, nhưng sao lại chọn đột phá ngay tại sông Xuân Mộc thế chứ?”
Các đệ tử bàn tán xôn xao, chẳng bao lâu đã có người nhìn thấy bóng áo đỏ nơi xa.