Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 110: Tốc độ nhận sai đủ nhanh
Cập nhật lúc: 2025-04-12 13:05:28
Lượt xem: 177
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên không trung, vang lên những tiếng gào thét chói tai hỗn loạn.
Con chim ưng cấp Hóa Thần đã bị Kim Tịch Ninh dùng sức xé toạc đôi cánh, rơi thẳng xuống đất, sống dở c.h.ế.t dở.
Máu đỏ tươi b.ắ.n lên gương mặt tuyệt mỹ kia, vừa quỷ dị lại vừa điên loạn.
Đôi môi đỏ rực cong lên thành nụ cười, tám con linh thú cấp Hóa Thần kẻ thì chết, kẻ thì tàn tật, thậm chí có con còn chẳng để lại cả xác, trong không khí tràn ngập mùi m.á.u tanh. Kim Tịch Ninh đã bước tới trước mặt Hàn Trần.
Hàn Trần đôi mắt đỏ ngầu, tay chân giãy giụa không ngừng, vẫn chưa thoát khỏi hiệu quả của chiêu “che mắt”.
Giây phút ấy, mọi người đều nín thở, dõi theo từng hành động của Kim Tịch Ninh.
Ngay lúc đó, hai luồng ánh sáng đột nhiên từ chân trời bay tới, Chưởng môn Hàn Nguyệt của Linh Thú Tông cùng đạo lữ là trưởng lão Du Mông đồng thời đánh một luồng thanh khí vào linh đài của Hàn Trần, mới hóa giải được sức mạnh còn sót lại của chiêu “che mắt”.
Hàn Trần bừng tỉnh, vừa nhìn thấy khuôn mặt trước mắt thì lòng kinh hãi, lập tức lùi lại cả chục bước, sắc mặt âm trầm.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Hắn trông thấy tám linh thú từng quanh quẩn bên cạnh mình đều c.h.ế.t trong tay Kim Tịch Ninh, một luồng tức giận dâng lên tận tim gan, phun ra một ngụm m.á.u tươi.
Hắn giơ tay triệu hồi linh kiếm, lại lao về phía Kim Tịch Ninh.
“Đi c.h.ế.t đi ——”
“Hàn Trần, ngươi còn không mau dừng tay!” Giọng quát lạnh của Hàn Nguyệt vang lên.
Chớp mắt Du Mông đã xuất hiện trước mặt Hàn Trần, ngăn hắn lại trong gang tấc.
“Tỷ, tỷ phu?” Hàn Trần thấy hai người đột nhiên xuất hiện, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền cười điên dại: “Đến đúng lúc lắm! Hôm nay con yêu nữ này không thoát được đâu!”
Vừa dứt lời, Hàn Nguyệt và Du Mông mỗi người giữ chặt một bên vai hắn, ba người đồng loạt quỳ sụp xuống trước mặt Kim Tịch Ninh.
Sở Yên Nhiên nhìn thấy cảnh đó thì há hốc miệng kinh ngạc.
“Tiểu đệ không hiểu chuyện, chọc giận Kim tiền bối , Hàn Nguyệt thay mặt hắn xin lỗi, mong tiền bối có thể tha mạng cho hắn, đừng vì chuyện này mà nổi giận với Linh Thú Tông.”
Hàn Nguyệt nói xong, lại ấn đầu Hàn Trần cúi lạy Kim Tịch Ninh một cái thật mạnh.
Du Mông cũng đầy giận dữ quay sang nhìn Sở Yên Nhiên, nhíu mày quát: “Nghiệt đồ, còn không mau quỳ xuống!”
Lời vừa dứt, không đợi Sở Yên Nhiên phản ứng, một luồng uy áp ập đến, ép nàng ngã sấp xuống đất.
Ba người có địa vị cao nhất trong Linh Thú Tông, lúc này đồng loạt quỳ rạp lạy Kim Tịch Ninh.
“Chúng ta vô ý mạo phạm tiền bối, mong người đại nhân đại lượng, tha thứ cho chúng ta.”
“Không biết tiền bối còn nhớ không, mấy vị chưởng môn đời trước của Linh Thú Tông từng dâng tặng vài linh thú cho người giải sầu? Mong tiền bối nể mặt mấy con linh thú đó mà tha mạng cho tiểu đệ chúng ta.”
“Chúng ta sau này nhất định sẽ nghiêm khắc quản giáo tiểu đệ, cầu xin người giơ cao đánh khẽ…”
Nghe xong những lời của phu phụ Hàn Nguyệt, bốn vị chưởng môn còn lại cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
May mà họ nhận sai đủ nhanh, chuyện này có lẽ vẫn còn khả năng xoay chuyển.
“Oan có đầu, nợ có chủ,” Kim Tịch Ninh cong môi cười nhạt: “Giết lục đệ tử của Hàn Trần, ta tự nhiên sẽ tha mạng cho tiểu đệ các ngươi.”
Lời vừa dứt, phu thê Hàn Nguyệt nhìn nhau, dường như vẫn còn do dự.
Nhưng lúc này họ đã không còn lựa chọn, Du Mông liền vung kiếm phóng thẳng về phía Sở Yên Nhiên.
“Tỷ phu, ngươi làm gì vậy!” Hàn Trần lập tức xoay người chụp lấy lưỡi kiếm, ngăn lại nhát kiếm đủ lấy mạng Sở Yên Nhiên.
“Hàn Trần!” Hàn Nguyệt lo lắng tột độ: “Tỷ phu ngươi là đang cứu ngươi, ngươi không biết ngươi đã chọc vào ai đâu! Mau tránh ra!”
“Chỉ dựa vào những gì nàng nói và những thủ đoạn nàng dùng, nàng không phải người chính đạo,” Sắc mặt Hàn Trần tái nhợt, nhưng ánh mắt lại đầy cố chấp: “Tại sao phải nghe theo nàng!”
Hàn Nguyệt gấp đến mồ hôi rịn trán: “Ngươi câm miệng, mau g.i.ế.c nghiệt đồ đó đi! Ngay cả lời của tỷ cũng không nghe nữa à!”
“Nếu tỷ nói có lý, ta tự nhiên sẽ nghe, nhưng bảo ta tự tay g.i.ế.c đồ đệ của mình, tuyệt đối không thể!”
Chưa để phu thê Hàn Nguyệt khuyên thêm, giọng Kim Tịch Ninh đã vang lên.
“Nếu các ngươi không g.i.ế.c nàng, vậy thì để sư tôn thay mặt chịu tội đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-110-toc-do-nhan-sai-du-nhanh.html.]
Lời vừa rơi, hai dòng huyết lệ từ mắt Kim Tịch Ninh tuôn chảy.
Đôi mắt ấy nhìn về phía Hàn Trần, môi khẽ hé: “Kinh Biến——”
Dường như vô hình có hàng loạt ác quỷ bò lên thân thể Hàn Trần, hắn chỉ cảm thấy linh lực toàn thân đình trệ, mặc cho giãy giụa thế nào cũng vô ích, cơ thể này dường như không còn là của hắn nữa!
Lúc này hắn lại lần nữa chấn kinh. Trước đó đối đầu, nàng còn chưa dùng toàn lực!
Hắn hoàn toàn không phải đối thủ của nàng!
“Ác quỷ” cắn xé từng chút một thân thể hắn, nhưng bên ngoài lại không có vết thương nào, chỉ có linh lực trong cơ thể bị rút cạn từng chút!
Sắc mặt Hàn Nguyệt lập tức tái nhợt.
Nàng muốn phế bỏ toàn bộ tu vi của đệ ấy sao!
“Á —— tỷ, tỷ cứu ta!!”
Đau đớn tột độ giày vò thân thể Hàn Trần, nhưng với một tu sĩ, điều tàn nhẫn hơn chính là phải tận mắt nhìn thấy tu vi trăm năm của mình tiêu tan trong vô vọng……
“Tỷ…… tu vi của ta, tu vi của ta!”
Hàn Trần đã hoàn toàn tàn tạ.
Giữa tiếng cầu cứu thê lương, Hàn Nguyệt cũng không thể nhẫn nhịn, vừa định đứng dậy chạy tới thì bị Du Mông giữ lại.
“Tiểu đệ giữ được mạng là may rồi, nếu còn khiến nàng nổi giận mà liên lụy tới Linh Thú Tông, làm sao đối mặt với tổ tiên!” Du Mông nhíu mày khuyên nhủ.
Thấy vậy, Hàn Nguyệt chỉ đành rơi lệ, nhìn đệ đệ mình đau đớn tột độ mà không dám động đậy.
Không biết bao lâu trôi qua, sau khi toàn bộ tu vi Hàn Trần bị rút cạn, không còn linh lực nâng đỡ, hắn nhanh chóng lão hóa, thân thể vẫn bị khí quỷ của Kim Tịch Ninh treo lơ lửng giữa không trung.
Chưa xong.
Một bóng tay m.á.u trong hư không ập tới, đ.â.m thẳng vào thân thể hắn, nghiền nát hoàn toàn đan điền và linh căn, cắt đứt mọi hi vọng tu luyện.
Làm xong hết thảy, Kim Tịch Ninh mới thu tay lại, nhẹ nâng tay, m.á.u trên mặt cũng tan biến.
“Nhớ rồi, váy mới của Lạc nhi còn chưa mua.”
Thân thể già nua của Hàn Trần rơi thẳng xuống đất, còn Kim Tịch Ninh thì xoay người, dắt tay Sở Lạc đang đứng cạnh Tống chưởng môn, cùng nàng đi về phía trong tông môn.
Hàn Nguyệt bay tới đón lấy đệ đệ đã bị phế hoàn toàn, trong mắt tràn đầy đau lòng và phẫn hận, sợ Kim Tịch Ninh lại chú ý tới nên chỉ dám cúi đầu nói nhỏ: “Sao ngươi lại ngốc như vậy…”
Kim Tịch Ninh đã nắm tay Sở Lạc rời đi, hướng vào trong tông môn.
Đợi nàng đi rồi, Tống Minh Việt mới thở phào, quay sang nhìn Vu Thính.
“Bản tin tháng sau, biết phải viết thế nào rồi chứ?”
Vu Thính cũng thở phào: “Trưởng lão Hàn Trần của Linh Thú Tông thất bại khi đột phá Hợp Thể kỳ, tu vi mất sạch, căn cơ bị hủy.”
Khi đã đến nơi không có ai, lúc này kim Tịch Ninh chậm rãi mở miệng.
“Lạc nhi, vừa rồi có nhìn thấy Lục đệ tử của Hàn Trần không?”
“Đã thấy rồi, mấy vị chưởng môn còn giúp con đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Sở.”
“Vi sư thân mang lời nguyền, lại không thể g.i.ế.c nàng ta. Trên người nàng còn mang theo thứ đó, có vận khí che chở, dễ ảnh hưởng đến người xung quanh. Vừa rồi chỉ là một lần thử, vậy mà Hàn Trần đã cam nguyện chịu tội thay nàng, đủ thấy thiên đạo thật quỷ quyệt.” Tịch Ninh dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
“Trời đất là bàn cờ, chúng sinh là quân cờ, tiên nhân là người chơi cờ.”
Vừa dứt lời, bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại, mây đen che khuất mặt trời, từ tầng mây lao xuống một tia sét dữ dội, giáng thẳng vào đỉnh đầu Kim Tịch Ninh nhưng lại không làm nàng bị thương, như thể trừng phạt vì nàng vừa tiết lộ thiên cơ.
Trong ánh chớp sáng rực, sắc mặt Kim Tịch Ninh vẫn như thường, đôi mắt đỏ đầy cố chấp.
“Ta cứ nói đấy, có bản lĩnh thì hủy diệt ta đi.”
Gió gào mưa giật, sấm sét ầm ầm liên tiếp giáng xuống, uy thế còn kinh khủng hơn bất cứ thiên tượng nào do cường giả đột phá dẫn đến, thế nhưng lại không gây chút tổn hại nào cho nàng hay Lăng Vân Tông.
Ngược lại, các chưởng môn và trưởng lão vẫn đang đứng trước cửa tông đều mang vẻ mặt nghiêm túc khi chứng kiến cảnh này.