Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 115 – Ta thật sự dám mà

Cập nhật lúc: 2025-04-13 13:52:17
Lượt xem: 134

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong không gian thần thức của Kim Ấn là một biển mây mênh mông, giữa tầng tầng mây mù bao phủ là bốn bóng người — chính là bốn vị chưởng môn.

“Đã một năm rồi, thời gian quá lâu. Nếu bọn họ vẫn chưa thoát khỏi Hắc Xà Quỷ Cảnh, ắt hẳn đã gặp phải hiểm cảnh chưa từng có. Chúng ta không thể tiếp tục trông chờ vào việc bọn họ tự rời khỏi nữa. Nơi đó nhất định có vấn đề, phải phái người vào tìm họ.”

“Nhưng Hắc Xà Quỷ Cảnh có giới hạn linh lực, tổng lượng linh lực có thể chứa đựng không nhiều. Trước đó đã có bốn tu sĩ Nguyên Anh kỳ và hai mươi tu sĩ Kim Đan tiến vào, gần như đã chiếm hết định mức linh lực. Bây giờ cho dù chúng ta có muốn phái người vào tìm, sợ rằng cũng không thể tiến vào được.”

Không gian rơi vào yên lặng khá lâu, cho đến khi  Vu chưởng môn mở lời:

“Vẫn còn đủ linh lực… nhưng chỉ có thể cho một người Trúc Cơ sơ kỳ vào thôi.”

“Chuyện này không cần suy nghĩ, ngay cả Nguyên Anh kỳ vào còn không thoát ra được, phái một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ vào chẳng khác gì đưa người đi chịu chết.”

“Lẽ nào lại phải bỏ mặc những người đang bị vây khốn trong Hắc Xà Quỷ Cảnh sao? Mỗi tông môn chúng ta đều đã phái một vị trưởng lão Nguyên Anh và năm tu sĩ Kim Đan vào. Bồi dưỡng những người ấy dễ dàng sao? Làm sao có thể buông tay như vậy?”

Tống chưởng môn mơ hồ đoán ra ý của  Vu chưởng môn .

“Có lẽ bí mật của Quỷ Cảnh không nằm ở tu vi cao hay thấp. Nếu tìm được một tu sĩ Trúc Cơ đáng tin, chưa biết chừng thật sự có thể tìm lại người đã mất.”

Sau khi lời của Tống chưởng môn  rơi xuống, không gian lại rơi vào tĩnh lặng rất lâu.

Ánh mắt của ba vị chưởng môn đều bất giác nhìn về phía Mạnh chưởng môn  của Thất Trận Tông, nhưng vẻ mặt của Mạnh Tố lại có phần phức tạp.

Thời gian chờ đợi hơi lâu,Vu  chưởng môn  trực tiếp mở lời:

“Mạnh Chưởng môn , nghe nói thiên tài trận đạo của Thất Trận Tông – Tô Kỳ Mộc, không lâu trước vừa mới tiến vào Trúc Cơ sơ kỳ phải không?”

“Đúng vậy,” Thẩm chưởng môn  cũng nói, “Thiếu niên này quả thật kinh diễm, tám đại tiên môn chúng ta đã lâu lắm rồi mới có được nhân tài như vậy.”

Mạnh Tố lại lắc đầu: “Chỉ là một tiểu tử mới nhập đạo, những trưởng lão Nguyên Anh kỳ có kinh nghiệm gấp mấy chục lần cậu ta còn không thể thoát khỏi Quỷ Cảnh, rõ ràng là nơi đó có vấn đề. Phái thêm người vào nữa cũng chỉ là hy sinh vô ích.”

“Ta biết Mạnh chưởng môn  quý người tài, nhưng vị trưởng lão Nguyên Anh kia và năm tu sĩ Kim Đan đối với mỗi tông môn chúng ta đều là lực lượng không thể thiếu. Hiện tại, chúng ta chỉ có cách lấy nhỏ đấu lớn mà thôi.” Tống Chưởng môn  lộ vẻ lo lắng, lại nói:

“Nếu tiểu đạo hữu Tô kia đồng ý tiến vào Hắc Xà Quỷ Cảnh, mang đệ tử của Lăng Vân Tông ta trở về, Lăng Vân Tông ta nhất định sẽ hậu tạ, tuyệt không để cậu ta mạo hiểm vô ích đâu.”

Vu Chưởng môn  cũng nói: “Đúng vậy, Thượng Vi Tông ta chắc chắn sẽ dâng lễ hậu hĩnh.”

“Còn ta – Phù Thanh Tông,” Thẩm chưởng môn  nói, “Nguyện lấy phù bảo phẩm cấp tám để đáp tạ!”

Phù bảo phẩm tám vốn đã hiếm có, càng khỏi nói là trân quý đến mức nào. Đó quả thật là một phần thưởng hấp dẫn, nhưng so với tính mạng của Tô Kỳ Mộc, thì vẫn là quá rủi ro.

Mạnh Tố do dự thật lâu, cuối cùng nói:

“Chuyện này vốn dĩ đã chẳng có hy vọng, chỉ hỏi ta cũng vô ích thôi. Biết rõ là đi chịu chết, thì ai sẽ cam lòng đồng ý? Ai dám lấy tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, một mình xâm nhập nơi hiểm địa như vậy?”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Các người không cần khuyên ta nữa, chuyện này hãy nghĩ cách khác đi.” Nói xong, Mạnh Tố chủ động rút khỏi không gian thần thức.

Không gian chỉ còn lại ba vị chưởng môn.

Không khí vẫn mang theo chút đè nén.

“Nếu như quỷ cảnh đó không bị hạn chế linh lực, ta đã sớm lao vào tìm đệ tử rồi.” Vu chưởng môn thở dài.

Thẩm chưởng môn cũng bất đắc dĩ nói: “Thật sự là hết cách, Mạnh chưởng môn quý trọng đệ tử nhỏ kia còn hơn cả một trưởng lão Nguyên Anh và năm tu sĩ Kim Đan cộng lại, chẳng lẽ cứ thế từ bỏ những người kia sao...”

Nghe vậy, Vu chưởng môn không khỏi liếc về phía Tống Minh Việt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-115-ta-that-su-dam-ma.html.]

Gần đây ông mới biết, trong những người Lăng Vân Tông cử vào Hắc Xà Quỷ Cảnh, có cả đệ tử thân truyền của Tống Minh Việt — Hạ Tinh Châu.

Lão Tống chỉ có một đệ tử như vậy, ngày thường cũng nuôi dạy như con ruột.

Sao ông ta có thể từ bỏ hy vọng cuối cùng được?

Một lát sau, Tống chưởng môn mở miệng nói: “Phía Bắc chúng ta cũng không chỉ có mỗi một đệ tử Trúc Cơ sơ kỳ là Tô Kỳ Mộc. Mấy ngày này hãy tìm kỹ trong môn phái, hỏi cẩn thận xem còn có đệ tử nào tự nguyện vào Hắc Xà Quỷ Cảnh không.”

“Bây giờ xem ra, cũng chỉ còn cách đó…”

Không gian thần thức tan biến, Tống chưởng môn vẫn còn ngẩn người.

Lúc này ông mới phát hiện trong đại điện Phủ Vân có hai người một lớn một nhỏ đang đồng loạt chống cằm nhìn mình.

Ánh mắt lướt qua một tia kinh ngạc, Tống chưởng môn mới lên tiếng: “Tiểu Lạc à, con đến vì chuyện gì thế?”

“Việc của nàng ta ta đã lo xong cả rồi, ngược lại là ông, vừa họp xong mặt mày đã u ám thế này?” Hà Bất Quần hỏi.

Tống Minh Việt thở dài, vừa định mở miệng thì nhận ra Sở Lạc vẫn còn ở đó, bèn khoát tay với nàng: “Con đi học đi.”

“Vâng.” Sở Lạc đáp một tiếng, rồi rề rà đi về phía cửa đại điện.

Tống Minh Việt mang đầy tâm sự, cũng không để ý đến nàng, kể lại chuyện vừa họp với các chưởng môn.

Nghe xong, Hà Bất Quần kinh ngạc đến nỗi giọng cao vút lên: “Điên rồi sao? Một đám lão quái vật còn không thoát ra nổi, lại bảo một đệ tử Trúc Cơ sơ kỳ đi vào, mấy người cũng nghĩ ra được cái ý tưởng này nữa! Mạnh Tố không chửi c.h.ế.t mấy người đã là có giáo dưỡng lắm rồi!”

Lại bị Hà Bất Quần mắng cho một trận, Tống Minh Việt cũng chỉ biết thở dài.

“Nói cho cùng, có đệ tử Trúc Cơ sơ kỳ nào dám đơn độc đi vào quỷ cảnh mạo hiểm chứ…”

Vừa dứt lời, trong đại điện Phủ Vân bỗng vang lên một giọng nói trong trẻo.

“Ta dám mà!”

Nghe vậy, Tống chưởng môn và Hà Bất Quần đồng thời nhìn về phía giọng nói.

Sở Lạc thò đầu ra từ cửa điện, đón lấy ánh mắt kinh ngạc của hai người.

“Ta thật sự dám.”

Tống chưởng môn trừng to mắt, sau một lúc mới nói: “Chuyện này không liên quan đến con, mau đi học đi.”

Hà Bất Quần cũng lặng lẽ uống một ngụm rượu để trấn tĩnh.

“Tiểu cô nương à, chúng ta còn chưa muốn thúc đẩy ngày tận thế đâu, nếu con mà gặp chuyện trong quỷ cảnh đó, chẳng phải Kim Tịch Ninh sẽ lột da tụi ta à!”

“Cái suất ấy để lại cho ta,” Sở Lạc mỉm cười: “Ta về Hoàng Tuyền Cốc hỏi sư tôn một tiếng!”

Nói xong, nàng nhảy lên thanh kiếm Lịch Tuyền, lập tức bay về phía Hoàng Tuyền Cốc.

Trong đại điện Phủ Vân, Tống chưởng môn và Hà Bất Quên nhìn nhau không nói nên lời.

Khóe miệng Hà Bất Quần còn giật giật: “Con bé này thật nghĩ sẽ có người giành suất ấy với nó à?”

“Nó điên rồi,” Tống chưởng môn xoa trán, “Giới tu chân sắp diệt vong rồi…”

Loading...