Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 116: Chẳng lẽ có người tranh suất với ta?

Cập nhật lúc: 2025-04-13 13:52:55
Lượt xem: 140

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tại Thất Trận Tông, trước mặt Hạc Dương Tử, Tô Kỳ Mộc hơi cúi đầu nói: “Quỷ cảnh Hắc Xà, đệ tử nguyện ý đi.”

Hạc Dương Tử không trực tiếp từ chối, chỉ bình tĩnh nói: “Người trẻ tuổi luôn có chút bốc đồng, nếu là chuyện bình thường thì bọn ta đương nhiên để ngươi tự mình quyết định, nhưng hiện tại đây là tình thế không thấy lối ra, rất có thể sẽ làm thay đổi cả quỹ đạo cuộc đời của ngươi. Thay vì để ngươi sống trong hối hận suốt đời…”

“Sư phụ và Mạnh Tố đã làm kẻ xấu một lần rồi, con cứ yên tâm tu hành trong tông môn đi. Hai năm sau đại hội tranh ngôi thủ tọa mới là lúc con nên nghiêm túc.”

Tô Kỳ Mộc trầm mặc một lúc: “Đệ tử đã rõ.”

Từ chỗ Hạc Dương Tử rời đi, trên đường quay lại chỗ tu luyện, Tô Kỳ Mộc lại vô tình nghe được mấy đệ tử nội môn đi ngang qua đang trò chuyện.

“Lần này trở về từ quận Đình Lan, có chuyện gì mới lạ không?”

“Vẫn như vậy thôi, chẳng có gì mới mẻ, nhưng người mới thì có thấy một người đấy. Còn nhớ lần trước ta kể với ngươi chuyện kỳ quái ở sông Xuân Mộc không? Chính là chuyện ta gửi tin về, muốn mời tiểu sư huynh Tô Kỳ Mộc trong môn đến xử lý cái phiền toái to đùng kia ấy.”

“Là cái sinh vật quỷ dị mạnh yếu theo người ấy hả? Gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu thì yếu? Nhưng dạo này tiểu sư huynh Tô vẫn luôn bế quan, chưởng môn cũng không cử người qua đó, các ngươi xử lý sao?”

“Không phải bọn ta xử lý, mà là một tiểu sư muội họ Sở trong Lăng Vân Tông ấy. Đúng là kỳ quái, nhìn thì yếu đuối mỏng manh, ai ngờ phía sau lại hung hãn đến mức đáng sợ. Chẳng nói chẳng rằng đã lặn xuống sông Xuân Mộc, một mình tiêu diệt hơn trăm con yêu vật cùng cảnh giới, không chỉ thu phục được sinh vật từ Thần Ma Cảnh kia, còn tiện thể đột phá thêm một tiểu cảnh giới nữa, đúng là doạ người ta c.h.ế.t khiếp! Mà nàng ta trông cứ như là tân đệ tử mới nhập môn từ năm ngoái vậy đó.”

Khi nghe đến đây, trong đầu Tô Kỳ Mộc bỗng hiện lên bóng dáng thiếu nữ áo đỏ đã từng gặp trong Lăng Vân Tông, không lâu trước, sau khi Mạnh chưởng môn ra ngoài trở về, hắn mới biết nữ tử đó tên là Sở Lạc, thuộc hệ Thiên Tự nhất mạch của Lăng Vân Tông.

Hắn dừng bước, chăm chú lắng nghe hai đệ tử nội môn đang trò chuyện, nhưng đáng tiếc người ta đã đi xa.

Ánh mắt Tô Kỳ Mộc thoáng trầm xuống.

Lẽ nào nhiệm vụ lần đó hắn không kịp đi, cuối cùng lại do nàng hoàn thành?

Lăng Vân Tông, trong Hoàng Tuyền Cốc.

Sau khi nghe Sở Lạc kể xong, trong mắt Kim Tịch Ninh thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó mỉm cười nói: “Nếu con muốn đi, vậy thì đi đi.”

“Hở? Sư tôn không lo lắng sao?”

Sở Lạc vốn nghĩ sư tôn sẽ tỏ vẻ nghiêm khắc, dù sao chuyện này cũng vô cùng nguy hiểm.

Kim Tịch Ninh chỉ nhẹ nhàng nói: “Vi sư cũng đã lâu không ra ngoài rồi, tiện cùng con đi một chuyến.”

“Đúng vậy, đi nhiều cũng tốt cho sức khỏe thể chất và tinh thần, chỉ là… sư tôn không thể vào Hắc Xà Quỷ Cảnh được đâu.”

“Ta sẽ đợi ở bên ngoài.”

“Dạ được!” Sở Lạc tươi cười rạng rỡ, bất chợt nhớ đến Tống chưởng môn.

Hy vọng sư tôn đừng dọa Tống chưởng môn đến phát khiếp…

Đến tối, Sở Lạc lại chạy đến tìm Bạch Thanh Ngô.

“Sư tổ à, chuyến này nguy hiểm lắm đó nha.” Sở Lạc chớp chớp mắt với ông.

Bạch Thanh Ngô dường như hiểu nàng muốn nói gì, nhưng vẫn giả vờ ngây ngô: “Thế thì sao?”

“Ngài xem, có phải nên dạy cho con vài chiêu thương pháp mạnh mẽ, bảo mệnh một chút? Nhỡ con thật sự bỏ mạng trong đó thì người cũng mất luôn tiểu đồ tôn yêu quý đó!”

“Kim Tịch Ninh chẳng phải đã nói sẽ đi cùng con rồi sao? Sư tôn con mà nổi điên thì đến cả Quỷ Cảnh cũng bị xé nát đấy.”

“Không thể nói vậy được, sư tổ chẳng phải từng nói, gan con càng lớn thì người sẽ dạy con càng nhiều thứ sao? Con quyết định lần này là đã dốc hết quyết tâm rồi đó!”

“Ồ? Thật không?”

“Thật hơn cả ngọc trai luôn!”

Nghe vậy, khóe môi Bạch Thanh Ngô khẽ cong lên: “Vậy thì đợi con ngoan ngoãn hoàn thành nhiệm vụ, cứu được người bên trong ra, nếu thật sự làm được, ta sẽ truyền thụ cho con Phá Hiểu Thương Pháp.”

“Mạnh lắm không?”

“Tuyệt chiêu thành danh của sư tổ con đấy.” Bạch Thanh Ngô gõ nhẹ trán nàng, “Con nói thử xem có mạnh không?”

Vừa dứt lời, Sở Lạc ngẩng đầu nhìn ông, ánh mắt dần dần sáng lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-116-chang-le-co-nguoi-tranh-suat-voi-ta.html.]

Tuyệt chiêu thành danh cơ đấy!

Vậy thì còn gì bằng!

Sở Lạc lập tức chạy suốt đêm đến điện Phủ Vân, lời của nàng khiến hai lão nhân trong điện bị dọa không nhẹ.

“Ngươi sư tôn… thật sự nói như vậy sao?”

“Nàng ấy chắc chắn sẽ không làm chuyện gì quá khích chứ? Ta vẫn thấy không dám mạo hiểm...”

“Sư tôn ta chỉ là trí nhớ hơi kém một chút thôi, còn thần trí thì vẫn tỉnh táo lắm,” Sở Lạc lập tức nói, lại thấy sắc mặt hai người kia nghiêm trọng đến mức đáng sợ, nàng híp mắt, hạ giọng nói nhỏ: “Chẳng lẽ… có người đang giành suất với ta sao?”

“…”

Chuyện này, Tống Minh Việt và Hà Bất Quần suy nghĩ suốt từ đêm đến sáng, cuối cùng vẫn là Hà Bất Quần  mở miệng trước.

“Hay là… để nàng thử một lần?”

Tống Minh Việt vẫn còn chần chừ.

Hà Bất Quần lại nói: “Tinh Châu vẫn còn đang trong Hắc Xà Quỷ Cảnh đấy.”

Tống Minh Việt bắt đầu d.a.o động.

Qua một lúc nữa, ông ta mới lấy ấn vàng của chưởng môn ra.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Chuyện này một mình ta không thể quyết được, Tiểu Lạc, con lại đây, đưa một luồng thần thức vào đây.”

Nghe vậy, Sở Lạc bước đến làm theo, khi thần thức nàng nhập vào ấn vàng của chưởng môn, lập tức có cảm giác bị kéo vào một không gian đầy mây mù sương khói, ngay sau đó, thân hình chưởng môn Tống Minh Việt hiện ra bên cạnh nàng.

“Ba vị chưởng môn còn lại con cũng từng gặp qua rồi, không bằng nghe thử ý kiến bọn họ, nếu nghe xong con vẫn kiên quyết muốn đi…”

Lời còn chưa dứt, thân ảnh của Vu chưởng môn  cũng đã xuất hiện, giọng nói thong thả vang lên.

“Không phải hôm qua mới vừa bàn xong chuyện Hắc Xà Quỷ Cảnh sao, sao hôm nay lại gọi mọi người đến nữa rồi?”

Lúc này, Vu chưởng môn  cũng nhìn thấy Sở Lạc đang đứng bên cạnh Tống Minh Việt.

“Ồ, Tiểu Lạc, tu vi tiến bộ nhanh đấy, đã đạt đến Trúc Cơ sơ kỳ rồi.”

Vừa dứt lời, sắc mặt Vu chưởng môn  lập tức cứng lại.

Trúc Cơ sơ kỳ…

Trúc Cơ sơ kỳ?!

“Có chuyện gì vậy?” Thẩm Chưởng môn  cũng đến nơi, khi nhìn thấy Sở Lạc thì hơi ngẩn người.

Mạnh chưởng môn vẫn chưa hiện thân, nhưng giọng nói khó chịu của y đã vang lên trước.

“Các người khỏi cần khuyên ta, dù tặng bao nhiêu lễ vật cũng vô ích, Thất Trận Tông chúng ta khó khăn lắm mới thu được một đệ tử thiên tài như vậy…”

Lời chưa dứt, ánh mắt ông ta cũng đã thấy Sở Lạc đang đứng bên cạnh Tống chưởng môn.

“Hắc Xà Quỷ Cảnh, để ta đi.” Sở Lạc thấy mọi người đã đến đủ, liền mở miệng.

“Không không không, ngươi không thể đi,” Vu chưởng môn  lập tức nói: “Ai đi cũng được, trừ ngươi.”

Thẩm Diệu Phong cũng không nhịn được, đưa tay lau trán một giọt mồ hôi tưởng tượng.

“Đúng vậy, sư tôn ngươi mới vừa quay lại Hoàng Tuyền Cốc không lâu mà.”

Mạnh Tố mờ mịt nhìn Tống Minh Việt.

“Tống chưởng môn, ngươi làm vậy là không công bằng rồi, nhất định phải ép Thất Trận Tông chúng ta phái Tô Kỳ Mộc đi sao?”

Khóe miệng Tống Minh Việt giật nhẹ: “Ước gì thật sự là ta ép…”

Loading...