Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 118: Sư tôn lại mắng người rồi

Cập nhật lúc: 2025-04-14 13:01:09
Lượt xem: 153

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng mua hết mấy tấm phù cầu con mà hắn ta không bán được, thì  mới miễn phí vẽ cho nàng một tấm phù chuyển vị cỡ nhỏ.

Hiện tại, Sở Lạc mở túi ra, bên trong có bàn tính Tuế Tuế Niên Niên mà nàng định dùng làm vũ khí, ngoài ra trừ vài viên đan dược cần thiết, còn lại toàn là… phù cầu con.

Không gian trong túi trữ vật rốt cuộc vẫn quá nhỏ, lần này trở về nàng nên đi mua một chiếc nhẫn trữ vật để dùng mới được.

Mang theo bọc đồ vào chính là để đề phòng tình huống như Hà sư huynh  từng nói – không thể mở được túi trữ vật. Nhưng trong tình huống không có linh lực, những thứ khác bị hạn chế sử dụng, thậm chí còn không bằng phù cầu con.

Dù sao thì thứ này… không cần dùng linh lực.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Tuy không có sức mạnh gì, nhưng khi cần thiết cũng có thể dùng để hù dọa người khác.

Sau khi kiểm tra xong đồ đạc, Sở Lạc đeo túi lên vai rồi bước ra khỏi phòng. Không khí trên phi chu lúc này căng thẳng đến đáng sợ.

Kim Tịch Ninh đang tựa vào lan can đầu thuyền, lặng lẽ nhìn đàn chim lướt qua bên cạnh, nàng đã rất lâu không rời khỏi Lăng Vân Tông rồi.

Còn Tống Minh Việt, Hà Bất Quần và trưởng lão Cảnh Diệu của Vô Niệm Kiếm Đảo thì ở phía xa, lo lắng nhìn chằm chằm vào nàng.

Đột nhiên, Kim Tịch Ninh quay đầu lại, ba người kia càng thêm căng thẳng.

Nhưng nàng chỉ mỉm cười với Sở Lạc vừa bước ra: “Lạc nhi, chuẩn bị xong cả rồi chứ?”

“Không thành vấn đề.” Sở Lạc vỗ nhẹ cái túi trên người mình.

Sau đó nàng cũng chạy đến bên cạnh sư tôn, cùng nhìn xuống phía dưới phi chu.

Xuyên qua những khe hở trong mây, có thể thấy được thôn làng, ruộng đồng, núi non sông suối.

“Sư tôn nên ra ngoài dạo chơi nhiều hơn mới phải.”

Ba người phía sau âm thầm lau mồ hôi lạnh.

Cửa vào Quỷ Cảnh Hắc Xà là một bộ xương khổng lồ của mãng xà, miệng rắn mở to, như đang gầm rú.

Kể từ khi Quỷ Cảnh này được phát hiện, các môn phái tiên gia đã lần lượt phái đệ tử đến trấn giữ và thăm dò, thiết lập kết giới xung quanh, người ngoài không thể tùy tiện vào được.

Hiện tại, xung quanh bộ xương mãng xà khổng lồ, đã có ba vị chưởng môn của các môn phái khác đến đợi sẵn.

Ban đầu họ vốn không định đến, nhưng đột nhiên nghe tin Kim Tịch Ninh muốn đích thân hộ tống Sở Lạc đến, nên họ không thể không xuất hiện.

Tô Kỳ Mộ đi theo sau lưng Hạc Dương Tử, nghe được động tĩnh khi phi chu của Lăng Vân Tông đến, liền quay đầu nhìn về phía ấy.

Một mỹ nhân tóc bạc đang nắm tay thiếu nữ áo đỏ mà y từng gặp một lần đi xuống từ phi chu.

Quả nhiên là nàng.

Mỹ nhân tóc bạc kia, hẳn là sư tôn của nàng. Tuy không rõ thân phận là gì, nhưng nhìn vẻ mặt căng thẳng của mấy vị chưởng môn, e rằng không phải người đơn giản.

Sở Lạc cũng nhìn thấy Tô Kỳ Mộc đứng phía sau Hạc Dương Tử, hơi nheo mắt lại.

Kẻ giành giật mối làm ăn cũng đến rồi à.

“ Kim tiền bối.”

“Kim đạo hữu.”

Mấy vị chưởng môn thấy nàng đi tới, lần lượt hành lễ.

Kim Tịch Ninh thấy được sự lo lắng của họ, bèn nói: “Ta chỉ đi cùng đồ nhi rèn luyện, chuyến này không g.i.ế.c ai, các vị không cần quá căng thẳng.”

Tuy nói vậy thì cũng yên tâm phần nào, nhưng ai nấy đều rõ, đó chỉ là lúc Kim Tịch Ninh còn giữ được lý trí. Đến khi Sở Lạc thật sự gặp chuyện, liệu nàng còn nhớ mình đã nói những lời này không?

Vẫn là Vu Chưởng môn gan lớn hơn một chút, cười nói: “Kim đạo hữu, Tiểu Lạc một mình vào Quỷ Cảnh thì vẫn rất nguy hiểm. Vừa hay hôm nay Mạnh Chưởng môn cũng đưa Tô Kỳ Mộc đến đây, không biết ý Kim đạo hữu thế nào…”

Nghe vậy, Mạnh Tố vội dẫn Tô Kỳ Mộc tiến lên, nói: “ Kim Tiền bối , đây là đệ tử mới thu của tông ta vào năm ngoái, hiện đã tu luyện đến Trúc Cơ sơ kỳ, thần thức… đã đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ.”

“Ồ?” Kim Tịch Ninh nhướng mày, ánh mắt bỗng đặt lên người Tô Kỳ Mộc.

Tô Kỳ Mộc lập tức cúi đầu hành lễ: “Vãn bối Tô Kỳ Mộc, bái kiến Kim tiền bối .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-118-su-ton-lai-mang-nguoi-roi.html.]

Kim Tịch Ninh chỉ nhàn nhạt liếc nhìn y một cái, rồi lại nhìn sang Mạnh Tố, trong giọng mang theo vài phần chán ghét: “Chính là vì các ngươi luôn tự xưng là tu sĩ chính đạo, nhưng lại chẳng làm chuyện gì ra hồn, nên mới khiến người ta phiền chán.”

“Hả?” Sở Lạc nghi hoặc nhìn sư tôn nhà mình.

Sao tự nhiên lại mắng người ta?

“Tu đạo quý ở sự cân bằng, vậy mà các ngươi cứ ép đứa nhỏ này tu luyện Nguyên Thần trước. Mỗi lần Nguyên Thần đột phá đều như một lần c.h.ế.t đi sống lại.” Kim Tịch Ninh bật cười khẽ, lại nhìn về phía Tô Kỳ Mộc, “Ngươi hẳn là đã trải qua một lần rồi đúng không?”

Nghe vậy, trong mắt Tô Kỳ Mộc tràn đầy kinh ngạc.

Sao nàng lại biết?

Lần trước tại phòng tu luyện trong Lăng Vân Tông, y đã cưỡng ép để Nguyên Thần đột phá lên Trúc Cơ trước cả tu vi, suýt chút nữa thì không thể tỉnh lại. Cơn đau khi ấy, cả đời y cũng không muốn trải qua thêm một lần nào nữa.

Không đợi y trả lời, Kim Tịch Ninh đã tiếp lời: “Dựa theo phương pháp tu luyện mà bọn họ sắp xếp cho ngươi, kiểu giãy giụa cận kề cái c.h.ế.t này sẽ theo ngươi suốt đời, đến tận lúc ngươi thật sự c.h.ế.t đi. Tiểu oa nhi, ngươi và Lạc nhi là cùng một dạng người, nhất định phải sống sót thật tốt đấy.”

Lời vừa dứt, Tô Kỳ Mộc hoàn toàn sững sờ.

Mạnh Tố thì mồ hôi lạnh đầm đìa, sớm biết vậy thì chẳng nên mang Tô Kỳ Mộc đến đây. Không ngờ Kim Tịch Ninh lại để mắt đến y như thế, giờ thì không biết phải mở miệng thế nào nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kim Tịch Ninh dẫn Sở Lạc đi về phía di cốt của cự mãng.

Trong cái miệng rắn đang há to kia cuồn cuộn khói đen — đó chính là cửa vào Quỷ Cảnh.

“Lạc nhi, đi đi.”

“Vâng.”

Sở Lạc không hề do dự, thân hình lập tức bay lên, đáp xuống giữa miệng con mãng xà khổng lồ.

Chân bước vào trong làn sương mù đen kịt kia, chỉ chớp mắt đã bị sương mù nuốt trọn bóng dáng.

Mà Tô Kỳ Mộc giờ phút này đã hoàn toàn quên mất mục đích đến đây, trong đầu vẫn cứ vang vọng những lời Kim Tịch Ninh vừa nói.

Cái gì mà cả đời y sẽ luôn giãy giụa cận kề cái chết?

Cái gì mà y và Sở Lạc là cùng một loại người?

Chỉ thấy mỹ nhân tóc bạc kia đã ngồi xuống một chỗ bên cạnh di cốt mãng xà, y liền muốn bước tới hỏi cho rõ.

Thế nhưng vừa bước được một bước, giọng nói của sư tôn Hạc Dương Tử liền vang lên trong thức hải của y.

"Người phụ nữ đó đúng là một kẻ điên, vừa rồi toàn nói năng linh tinh, chớ nên coi là thật, nếu không sẽ tổn hại đến đạo tâm."

Nghe vậy, Tô Kỳ Mộc ngẩng đầu nhìn sư tôn của mình.

Nghĩ đến việc sư môn coi trọng hắn như vậy, lại dùng biết bao tài nguyên để bồi dưỡng, hẳn sẽ không lừa gạt hắn.

Hơn nữa người phụ nữ tóc bạc kia, trên người không hề có linh khí, cũng quá tà dị.

Tô Kỳ Mộc đè nén suy nghĩ trong lòng, lặng lẽ đi trở lại phía sau Hạc Dương Tử.

Vu Chưởng môn liếc nhìn về phía Thất Trận Tông, lại liếc sang một bên khác là Kim Tịch Ninh, rồi cười hì hì đi đến.

"Kim đạo hữu, chẳng hay có nhìn ra điều gì từ đệ tử mới thu của Thất Trận Tông không?"

"Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?"

Vu Chưởng môn  gãi mũi vẻ lúng túng.

"Ta chỉ là... tò mò thôi mà."

"Mỗi người đều có nhân duyên của riêng mình," Kim Tịch Ninh giơ tay chỉ lên bầu trời, "Nếu ta nói ra, trời sẽ đổi sắc."

"Vậy... điều đó với đứa trẻ kia là tốt hay xấu?" Vu Chưởng môn  vẫn không bỏ cuộc.

Nghe vậy, Kim Tịch Ninh khẽ thở dài: "Có thể là cực tốt, cũng có thể là cực xấu, giống như Lạc nhi vậy."

"Ồ?"

Vu Chưởng môn  rõ ràng còn muốn hỏi nữa, nhưng ngay sau đó đã bị Tống Chưởng môn  kéo đi mất.

 

Loading...