Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 119: Sao lại có thể hoang dại như thế
Cập nhật lúc: 2025-04-14 13:01:47
Lượt xem: 125
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi tiến vào Quỷ Cảnh, tất cả những gì trước mắt Sở Lạc đều bị sương mù che phủ, đồng thời linh lực trong cơ thể nàng như bị rút cạn trong chớp mắt.
"Ta muốn dùng thẻ gợi ý Quỷ Cảnh."
Ể? Nhanh vậy sao? Bình thường chẳng phải nên thăm dò trước, gặp khó khăn không thể giải quyết mới dùng cơ hội quý giá này à?
"Đó là cách nghĩ của người bình thường, còn ta là kẻ xui xẻo," Sở Lạc cười tà, "Có cơ hội thì phải dùng ngay, không thì e là chẳng còn cơ hội nữa."
Woa~
Vậy ký chủ chắc đã đưa ra lựa chọn đúng đắn nhất rồi.
Gợi ý Quỷ Cảnh Hắc Xà: Nơi đây là một vùng đất c.h.ế.t tràn ngập sương mù, nhưng khi tiếng sét thứ tám vang lên, Quỷ Cảnh sẽ sống lại. Nếu vào thời điểm đó băng qua sương mù, ngươi sẽ thấy được cảnh sắc khác biệt. Ngược lại, ngươi sẽ vĩnh viễn lạc lối trong màn sương đen vô tận.
"Thảo nào phái đi bao nhiêu người cũng không một ai trở ra được, thì ra ngay từ đầu đã là tử địa."
Sở Lạc ngồi xuống tại chỗ, chờ tiếng sấm giáng xuống.
Không biết bao lâu sau, một tia sét bất ngờ giáng xuống từ trời cao, nhắm thẳng vào Sở Lạc.
Ầm ầm ầm——
Sở Lạc nhanh chóng nhảy tránh, né được tia sét đầu tiên, tiếp đến là tia thứ hai, thứ ba...
Mãi đến khi tiếng sấm thứ tám vang lên, bầu trời mù mịt mới dần yên tĩnh trở lại.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Sở Lạc lau mồ hôi trên trán.
"Không bị lạc trong sương thì cũng suýt bị trời phạt, Quỷ Cảnh này đúng là chẳng chừa đường sống cho ai."
Tiếng sét thứ tám đã vang lên, Sở Lạc bước vào sâu trong màn sương.
Đi rất lâu, mọi thứ trước mắt mới dần sáng lên. Khi xuyên qua lớp sương mù cuối cùng, vừa bước thêm một bước, chân nàng đột ngột dừng lại giữa không trung.
Thêm một bước nữa, chính là vực sâu.
Rút chân đang lơ lửng về, nàng cúi xuống nhìn xuống bên dưới vách đá.
Dưới vực phủ đầy sương mù đen xám, duy chỉ có một khoảng đất trống dựng nên một ngôi làng nhỏ, toàn những ngôi nhà đất đơn sơ, nguyên thủy.
Trên đường không một bóng người.
Sở Lạc quan sát xung quanh, không có lối xuống núi, đành từ từ leo xuống vách đá.
Tới cổng làng, ngoài một tảng đá lớn ra thì không có bất cứ dấu hiệu nào khác. Trên đá khắc những ký tự cổ quái.
Vào bên trong làng, vẫn không thấy bóng dáng con người, đến cả động vật cũng không có, Sở Lạc định vào từng ngôi nhà tìm kiếm manh mối thì cuối con đường bỗng xuất hiện hai người đàn ông mặc áo đen trùm kín, tay cầm trường thương, ánh mắt khóa chặt vào nàng rồi lao đến.
Ừm, vậy là có thể hỏi đường rồi.
Ngay lúc Sở Lạc chuẩn bị tiến lên nghênh đón họ, thì không biết từ đâu trong làng đột nhiên chạy ra một cô gái, vội vàng kéo Sở Lạc chạy trốn sang hướng khác.
Lúc này Sở Lạc mới nhìn rõ cách ăn mặc của cô gái đó: nàng mặc y phục làm từ da thú, trên tóc cài những chiếc lông chim làm vật trang trí.
Nàng hiểu ra — nơi này hẳn là một bộ lạc nguyên thủy.
Cô gái kéo nàng chạy một mạch đến trước hai đống rơm lớn, rồi líu lo một tràng ngôn ngữ mà nàng hoàn toàn không hiểu, sau đó tự mình chui vào một đống rơm, chỉ tay về phía đống còn lại ra hiệu cho Sở Lạc.
Tuy không hiểu lời nói, nhưng Sở Lạc vẫn nắm được đại khái ý — có vẻ như hai gã đàn ông mặc đồ đen kia rất nguy hiểm, cần phải trốn tránh họ.
Bây giờ đã gặp người rồi, Sở Lạc cũng không muốn gây chuyện, liền làm theo lời cô gái, chui vào trong đống rơm còn lại.
Chẳng bao lâu sau, giọng nói trò chuyện của hai người đàn ông đã vang lên ngay gần đó. Vẫn là ngôn ngữ nàng nghe không hiểu, nhưng rõ ràng có thể nghe thấy bước chân họ đang tiến về phía đống rơm nơi nàng đang trốn.
Cùng lúc đó, Sở Lạc cũng đã lấy ra một tấm phù nhỏ từ trong túi đeo bên hông — tiểu dịch vị phù.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-119-sao-lai-co-the-hoang-dai-nhu-the.html.]
Không ngờ lại phải dùng đến nhanh như vậy.
Ngay khi tiếng nói của hai người kia vừa dứt, một cây trường thương đã đ.â.m mạnh vào đống rơm nơi nàng ẩn thân.
Nhưng bên trong đã chẳng còn ai.
Ở một nơi khác, lá phù truyền tống đã hóa thành tro bụi, Sở Lạc vung tay, thở phào một hơi.
"Quả nhiên ta đã hoàn toàn làm chủ được vận khí của mình, tất cả đều nằm trong tay ta."
Sau lưng bỗng vang lên tiếng nước róc rách, Sở Lạc theo phản xạ quay đầu lại — rồi hoàn toàn c.h.ế.t sững tại chỗ.
Trên một con suối cạn cạn, có đến mười mấy người đàn ông đang tắm rửa. Mà lúc này, ánh mắt của họ đều đồng loạt nhìn chằm chằm vào nàng, kẻ vừa đột nhiên xuất hiện.
"Uầy..." Khóe miệng Sở Lạc co giật, cố gắng cười gượng giơ hai ngón cái, "Dáng người... không tệ nha!"
Làm thế nào lại truyền tống đến nơi thế này chứ?!
Lời còn chưa dứt, đã thấy một người đàn ông bước từ trong suối ra, tiện tay nhặt lên cây thương trên bờ.
Sở Lạc thấy tình hình không ổn, lập tức bỏ chạy. Chẳng bao lâu sau, phía sau đã vang lên tiếng chân đuổi theo của hơn chục người đàn ông cầm thương.
Vừa chạy, Sở Lạc vừa liếc ra sau, lập tức thấy cay mắt.
"Đây là cái tình huống quái quỷ gì thế này?! Đuổi thì đuổi đi, ít nhất cũng mặc quần áo vào chứ, người trong Quỷ Cảnh sao lại hoang dã thế này..."
【Mọi thứ đều nằm trong tay ta!】
"Giờ mà còn châm chọc ta nữa à?!"
Vừa chạy, Sở Lạc vẫn không quên quan sát xung quanh.
"Nơi này còn hoang sơ hơn cả bộ lạc ban nãy, nhưng khi nãy ta không thấy vùng này trên núi, chắc hẳn nó nằm trong khu vực bị sương mù bao phủ. Hai gã đàn ông mặc đồ đen kia hẳn cũng đến từ nơi này."
"Người trong bộ lạc kia sợ hai kẻ đó, chẳng lẽ là vì bọn họ chuyên đi gây tổn thương cho người khác?"
Vì sự náo động bên này, càng lúc càng nhiều người trong bộ lạc phát hiện ra Sở Lạc — kẻ ngoại lai — rồi đồng loạt cầm đủ loại vũ khí lao về phía nàng.
"Thôi, thoát ra rồi tính tiếp."
Vừa dứt lời, một cây thương đã phóng thẳng về phía nàng. Sở Lạc nghiêng người né tránh, thuận tay chộp lấy cây thương, kéo cả người kia về phía mình, sau đó tung một cú đá.
Chỉ chốc lát sau, một đám đàn ông nằm la liệt trên mặt đất, rên rỉ đau đớn. Còn Sở Lạc thì phủi tay, đi ra khỏi đám người đó.
"Cuối cùng cũng thoát ra rồi."
"À đúng rồi, ra khỏi bộ lạc các ngươi thì đi hướng nào?"
Sở Lạc nghiêm túc nhìn về phía đám người bị đánh nằm dưới đất.
Đám người kia lập tức líu lo nói gì đó, hoàn toàn không hiểu nổi.
Sở Lạc vò đầu: "Cái gì cái gì, mấy người đang nói cái gì vậy trời!"
"Thôi bỏ, ta tự tìm đường vậy!"
Khu vực bị bao phủ bởi sương mù không biết còn ẩn giấu những nguy hiểm gì, nàng vẫn cảm thấy nên quay lại bộ lạc ban nãy xem thử thì hơn.
Nhớ lại cô gái đã kéo nàng chạy trốn khi nãy, Có khi vẫn có thể tìm được manh mối từ cô ấy.
Vừa nghĩ đến đó, Sở Lạc liền bước nhanh về phía trước, thì trông thấy hai người đàn ông đang áp giải một người phụ nữ quay trở về.
Trông rất quen mắt.
Ơ kìa, chẳng phải chính là người nàng đang tìm sao?
Mắt Sở Lạc sáng rực, vội vàng chạy tới. Hai gã đàn ông áo đen thấy cảnh tượng hỗn độn – đồng bọn mình người thì nằm đất, người thì trần như nhộng – rồi lại thấy thiếu nữ lao đến…