Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 121: Sư huynh xui xẻo nhất

Cập nhật lúc: 2025-04-15 04:40:39
Lượt xem: 133

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng khi bà ta tập hợp xong những người phụ nữ trong bộ lạc, chuẩn bị lên núi thu hái, rồi thấy Sở Lạc cũng theo sau không xa, thì liền tỏ vẻ nghi hoặc.

Nơi họ hái trái là một ngọn núi thấp gần bộ lạc, sương mù nơi này không dày đặc lắm, mà những người phụ nữ trong bộ lạc dường như đã quen với sự hiện diện của sương mù, không hề thấy có gì không ổn, đến nơi rồi thì tản ra hành động.

Sở Lạc một mình đi trong rừng núi, vừa đi vừa hô lớn: “Có ai không! Ta là người của Lăng Vân Tông—”

Dù sao ngôn ngữ không thông, có thể hiểu được lời nàng nói chắc chỉ có tu sĩ từ bên ngoài lọt vào thôi.

“Có ai không—”

Sở Lạc gọi rất lâu, đang nghĩ chắc lại chẳng tìm được ai, thì đột nhiên từ một hang động vừa lướt qua vang lên một giọng nói.

“Là đạo hữu của Lăng Vân Tông sao? Ta ở đây, ta là người của Thượng Vi Tông!”

Nghe vậy, Sở Lạc dừng bước, ánh mắt nhìn về phía cửa hang bị lùm cây rậm rạp che khuất.

“Đạo huynh Thượng Vi Tông?”

“Đúng đúng đúng, tại hạ là tu sĩ Thượng Vi Tông, tên Lưu Phong Nguyên, một năm trước tiến vào Hắc Xà Quỷ Cảnh này!”

“Vậy… Lưu sư huynh, huynh ra đây đi, sao cứ ở mãi trong hang động vậy?”

“À, có thể chứ, nhưng mà… Sư muội Lăng Vân Tông, bên cạnh muội không có người phụ nữ nào trong bộ lạc đó chứ?”

“Không có, sao vậy?”

Sở Lạc đang nghi hoặc, nhưng giây tiếp theo đã thấy một nam nhân cẩn thận bước ra khỏi hang.

Tuy vẫn búi tóc đạo sĩ, nhưng trên người hắn đã không còn bộ đạo bào của đệ tử Thượng Vi Tông, thay vào đó là y phục làm tạm từ da thú và lá cây, tuy không che chắn kín đáo như đạo bào trước kia, nhưng cũng che được những chỗ cần che.

“Khụ khụ khụ…” Sở Lạc lặng lẽ dời mắt đi, “Lưu sư huynh đây là…”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Khiến sư muội chê cười rồi,”

Lưu Phong Nguyên lúng túng nói, còn không quên ngó nghiêng xung quanh đề phòng có người đến,

“Một năm trước ta vào Hắc Xà Quỷ Cảnh, linh lực trong người bỗng nhiên bị hút cạn, lại còn bị lạc đoàn, rồi lạc vào một bộ lạc, bị những người phụ nữ trong đó… lột… lột sạch quần áo, ta cũng đâu có muốn thế, nhưng mất linh lực rồi, chặn được mười mấy người thì chớ, làm sao cản được cả trăm người chứ!”

“Lột… lột sạch quần áo?” Sở Lạc nhìn lại y phục chỉnh tề của mình, “Sao ta không bị…”

“Bởi vì sư muội là nữ mà! Bộ lạc đó đàn bà nhiều, đàn ông ít, mấy người phụ nữ ấy điên cuồng vì muốn nối dõi! Ta đúng là xui xẻo, sao lại rơi đúng vào nơi đó, cũng không biết những người khác có quay về tông môn không, bao giờ mới đến cứu ta đây…”

“Ờm… Họ còn xui hơn huynh.” Sở Lạc nghĩ một chút rồi nói.

Lời vừa dứt, chỉ thấy gương mặt Lưu Phong Nguyên đầy vẻ chấn động, đến lỗ mũi cũng bất giác phồng to.

“Chẳng lẽ các sư huynh và trưởng lão đều đã bị mấy người phụ nữ kia…”

Sở Lạc chớp chớp mắt: “Cũng không phải, nói vậy thì, người xui nhất vẫn là huynh.”

“Hả?!”

Đợi Sở Lạc kể lại đầu đuôi sự việc, Lưu Phong Nguyên liền lộ vẻ không thể tin nổi.

“Nếu là vậy thì, Hắc Xà Quỷ Cảnh này căn bản là vào được chứ ra không được. Sở sư muội lại dám mạo hiểm đến đây tìm bọn ta, thật sự là,” hắn cảm động đến rưng rưng, “Muội tuy nhỏ con, nhưng tinh thần thật vĩ đại!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-121-su-huynh-xui-xeo-nhat.html.]

Sở Lạc nheo một mắt lại. Quả nhiên ta vẫn chẳng thích nổi mấy người Thượng Vi Tông các ngươi!

“Đừng nói mấy lời vớ vẩn nữa, chẳng lẽ Lưu sư huynh huynh sống trong hang suốt một năm trời à?”

“Ờ… Nếu ta xuống núi, chẳng phải tiêu đời luôn sao…”

“Vậy huynh có thu thập được thông tin gì quan trọng không? Hoặc ít nhất là học được ngôn ngữ của họ? Muốn tìm được những người khác thì nhất định phải giao tiếp được với những người bản địa trong Quỷ Cảnh.”

Lưu Phong Nguyên suy nghĩ một lát, rồi vỗ tay: “Ta có ghi chép lại.”

Nói rồi, hắn lại chui vào trong hang động.

Sở Lạc cũng theo hắn vào bên trong. Vừa bước vào, liền thấy bên trong vách động chi chít toàn những ký hiệu kỳ lạ do hắn ghi lại, đây hẳn là loại văn tự mà người nguyên thủy trong Quỷ Cảnh sử dụng.

“Ta ở trong Quỷ Cảnh này suốt một năm qua cũng không phải là không làm gì cả. Trong điều kiện bảo đảm an toàn, ta cũng từng vài lần xuống núi dò la tình hình, học được một ít chữ viết mà bọn họ sử dụng. Sư muội, muội xem câu này.”

“Gulu gulu wala wala, nghĩa là: ta đi hái quả ở bên kia đây.”

“Wala wala gulu gulu, nghĩa là: ngươi đừng lười biếng nữa, nếu không ta sẽ mách với thủ lĩnh.”

“Guji guji…”

“Dừng dừng dừng!” Sở Lạc giơ tay làm động tác ra hiệu ngừng lại, bất lực nói: “Huynh không tra ra được chút tin tức nào quan trọng và bí mật hơn à?”

Lưu Phong Nguyên suy nghĩ kỹ một lúc, sau đó đột nhiên vỗ tay: “Thật ra thì… có đấy!”

Nghe vậy, mắt Sở Lạc liền sáng lên.

Chỉ thấy Lưu Phong Nguyên bước sang một bên, nhanh chóng vẽ ra hình một người đàn ông khoác áo vải thô, tay cầm trường mâu.

“Người đàn ông kỳ lạ bước ra từ trong sương mù.” Lưu Phong Nguyên giải thích cho nàng.

“Ta lại không thấy họ có gì quá kỳ lạ.”

Lưu Phong Nguyên tiếp tục nói: “Suốt một năm qua trong Quỷ Cảnh Hắc Xà này, ta phát hiện cứ cách một thời gian, phụ nữ trong bộ lạc sẽ khiêng vài người đàn ông ra từ trong sương mù, để sinh con nối dõi. Mà khi người trong bộ lạc ra ngoài thu hái săn bắn, những người đàn ông ấy lại xuất hiện từ trong sương mù, đi vào làng tìm kiếm phụ nữ đi lẻ hoặc những người đàn ông từng bị bắt. Họ còn dùng phụ nữ bắt được để trao đổi với thủ lĩnh bộ lạc, đổi lấy những người đàn ông từng bị bắt giữ.”

“Nói như vậy… thực ra đàn ông mới là bên yếu thế?”

“Đàn ông chính là bên yếu thế!” Lưu Phong Nguyên quả quyết nói: “Ta chưa từng thấy nơi nào mà phụ nữ lại hung dữ như trong bộ lạc này!”

“Ờ… thật ra ta hơi thắc mắc, mấy người phụ nữ kia chắc là muốn kết hôn với bộ tộc của đám đàn ông, sao bọn họ lại chẳng chịu? Chẳng lẽ họ nghĩ đàn ông với đàn ông cũng có thể sinh con chắc?”

Sở Lạc bất giác nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, chẳng lẽ thủ lĩnh của bộ lạc đó định dùng nàng để trao đổi với bên kia nhằm sinh con nối dõi?

Mà vị thủ lĩnh của bộ lạc đàn ông còn tức giận đùng đùng đuổi họ đi.

Lưu Phong Nguyên lắc đầu: “Cái này thì ta không biết. Nhưng nếu muội hỏi về điều gì đó thần bí thì ta thấy những người đàn ông bước ra từ sương mù kia chính là rất thần bí.”

“Ừm… Lưu sư huynh, hiện giờ huynh có thể dùng ngôn ngữ ở đây để giao tiếp với bọn họ không?”

 

P/S: Cảm ơn độc giả đã donate cho team. Mình sẽ dich tăng tiến độ để bão chương tặng mọi người sớm nhất có thể ạ!!

 

Loading...