Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 123: Khi tiếng sấm vang lên

Cập nhật lúc: 2025-04-15 12:05:33
Lượt xem: 135

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sở Lạc nhìn theo hướng hắn chỉ, mặt đầy điềm tĩnh: “Ừ, đúng là quay về rồi.”

Những người phụ nữ trở về sau chuyến đi hái lượm thấy người đàn ông lạ bên cạnh Sở Lạc, sắc mặt lập tức thay đổi.

Muốn lao lên, nhưng vẫn kiềm chế được ham muốn trong lòng, đồng loạt quay sang nhìn về phía tộc trưởng.

Bởi vì người đàn ông kia đứng bên cạnh Sở Lạc, mà tộc trưởng cũng biết nàng từng một mình đánh cho đám đàn ông của bộ lạc bên cạnh tơi tả, nên không dám tùy tiện hành động, đành nở nụ cười bước về phía Sở Lạc.

“Ngươi với nam nhân này có quan hệ gì không?” Tộc trưởng hỏi.

Sở Lạc không hiểu, quay sang nhìn Lưu Phong Nguyên, chờ hắn phiên dịch.

Lưu Phong Nguyên lúc đầu còn sợ đến phát run, nhưng giờ lại dần chuyển sang vẻ mặt khó hiểu.

“Bà ta hỏi muội có phải là đàn ông không?”

Sở Lạc nhíu mày, vừa nhìn Lưu Phong Nguyên đầy ngờ vực, lại vừa liếc sang tộc trưởng với vẻ khó hiểu.

“Dĩ nhiên là không rồi.” Sở Lạc lắc đầu.

Thấy vậy, tộc trưởng liền thở phào nhẹ nhõm, quay đầu ra hiệu cho các phụ nữ phía sau.

“Không sao rồi, kéo nam nhân kia đi đi!”

Lời còn chưa dứt, ánh mắt đám phụ nữ lập tức sáng rực, đồng loạt lao về phía Lưu Phong Nguyên như ong vỡ tổ.

“Này này này!” Mặt Lưu Phong Nguyên lập tức trắng bệch.

Sở Lạc cũng kinh ngạc, vội kéo hắn ra sau lưng mình, chắn trước mặt và quát lớn về phía những người phụ nữ đang lao lên: “Các ngươi muốn làm gì hả!”

Đám phụ nữ muốn vòng qua Sở Lạc, nhưng đều bị nàng túm lại, đẩy văng ra ngoài.

Vì số lượng quá đông, nên trong lúc Sở Lạc đang ngăn chặn một phần, vẫn có vài người nhân lúc hỗn loạn len lén áp sát Lưu Phong Nguyên.

Nhưng ngay sau đó, Sở Lạc liền rút từ túi đeo bên hông ra một chiếc bàn tính bằng ngọc, thẳng tay ném về phía những người đang áp sát. Uy lực khủng khiếp lập tức đánh bay cả đám phụ nữ, mà chiếc bàn tính còn bật ngược trở lại vào tay nàng.

Dù nhiều phụ nữ lao đến như vậy, vậy mà không ai có thể tiến gần được Lưu Phong Nguyên, khiến hắn trợn mắt há hốc mồm.

Sức lực của Sở Lạc, đúng là như dùng mãi không hết vậy.

“Wow, Sở sư muội… Không ngờ muội lại lợi hại đến vậy!"

Lưu Phong Nguyên vừa chạy tới nhặt lại chiếc bàn tính bằng ngọc vô tình bị ném đi, vừa đưa trả lại cho Sở Lạc.

Chẳng mấy chốc, trên mặt đất đã đầy rẫy những người phụ nữ đang rên rỉ đau đớn, mà đây là kết quả khi Sở Lạc vẫn còn nương tay.

Tộc trưởng nhìn tình hình trước mắt, không kìm được nổi giận quát lớn với Sở Lạc: "Đã nói là người không có quan hệ gì với hắn, sao ngươi còn ngăn cản chúng ta!"

"Sở sư muội, Sở sư muội..." Lưu Phong Nguyên vội vàng chạy lên.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Sở Lạc lại xua tay: "Không cần huynh phiên dịch nữa, ta không dám tin vào lời phiên dịch của huynh đâu."

Nói rồi, nàng tiến thẳng lên trước, túm lấy tộc trưởng kéo về phía tế đàn.

Người trong bộ lạc xôn xao, nhưng hoặc là bị đánh cho không nhúc nhích nổi, hoặc là không dám cản đường Sở Lạc.

Sở Lạc vạch biểu tượng Hắc Xà ra, chỉ cho tộc trưởng xem.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-123-khi-tieng-sam-vang-len.html.]

Chỉ trong thoáng chốc, sắc mặt của tộc trưởng liền thay đổi, sự giận dữ ban nãy biến mất, ánh mắt cứ liên tục đảo qua lại giữa Sở Lạc và biểu tượng Hắc Xà kia.

"Ta cảm thấy rồi... bà ta hình như hơi chột dạ." Lưu Phong Nguyên ghé lại gần nói nhỏ.

Dù hắn không rành ngôn ngữ bộ lạc này, nhưng thân là đệ tử Thượng Vi Tông, khả năng quan sát và cảm nhận vẫn còn đó — tộc trưởng quả thật đang chột dạ.

"Xem ra nơi này đúng thật từng là chỗ cư ngụ của bộ lạc Hắc Xà. Vậy thì các ngươi là ai? Là kẻ xâm nhập, hay các ngươi mới thật sự là người từ trong sương mù bước ra?" Sở Lạc chăm chú nhìn chằm chằm vào tộc trưởng.

Dù không hiểu lời nàng nói, nhưng khi đối mặt với ánh mắt đầy chất vấn ấy, tộc trưởng lại càng hoảng hốt hơn, vội né tránh ánh mắt nàng.

Sở Lạc buông tay khỏi tộc trưởng rồi nói: "Không cần khách khí với bọn họ nữa, ta sẽ canh giữ ở đây, Lưu sư huynh, huynh đi lục soát toàn bộ bộ lạc, không được bỏ sót bất kỳ thông tin quan trọng nào."

Lưu Phong Nguyên lập tức gật đầu nghiêm túc: "Sư muội đúng là đáng tin cậy!"

Sở Lạc đứng chắn lối đi của đám phụ nữ, ai muốn vượt qua ắt sẽ ăn đòn, vì vậy chẳng ai dám manh động, như những tù binh ngoan ngoãn ngồi gọn lại một chỗ.

Mãi đến tận đêm khuya, Lưu Phong Nguyên mới ôm một đống lá cây có chữ viết cùng một tấm bia đá đi tới.

"Bây giờ chỉ có thể dựa vào chữ viết mà họ dùng để tìm hiểu thông tin. Chữ viết của những người bản địa trong cấm địa này không phức tạp, chỉ là trước đây ta sống trong hang, không có đủ tư liệu nên đôi khi bị sai lệch. Nay có đủ rồi, có lẽ có thể suy luận ra một hệ thống chữ viết hoàn chỉnh."

Ánh mắt Sở Lạc chuyển sang tấm bia đá Lưu Phong Nguyên mang về.

"Thứ này là gì?"

"Ta tìm được trong góc một căn nhà hoang, chữ được khắc trên mặt đá, không giống với phong cách của bộ lạc Huyền Điểu, rồi ta phát hiện ra chỗ này." Lưu Phong Nguyên lật mặt sau của tấm đá cho Sở Lạc xem.

Mặt sau lại là một biểu tượng Hắc Xà.

Ánh mắt Sở Lạc trở nên nghiêm túc hơn: "Nội dung trên đó có thể dịch chính xác không?"

Lưu Phong Nguyên cười ngượng: "Cho ta chút thời gian, có thể suy đoán ra."

Giờ đã có đống chữ ghi trên lá cây để đối chiếu, Lưu Phong Nguyên khó mà sai sót nữa. Sau một đêm miệt mài, cuối cùng hắn cũng phá giải được văn tự trên bia đá.

"Mỗi dịp trăng tròn, cử hành tế lễ tổ tiên, khấn cầu trời cao, khi tiếng sấm vang lên, sương mù tan đi, sinh mệnh mới sẽ giáng lâm."

Sau khi đọc xong nội dung trên tấm bia, Lưu Phong Nguyên bỗng nhớ lại những điều trước kia Sở Lạc đã hỏi rất nhiều lần.

"Họ không phải đàn ông với đàn ông có thể sinh con đâu. Trẻ sơ sinh của bộ lạc Hắc Xà thực ra là đến từ nghi lễ tế tự."

Sở Lạc lặp lại mấy từ "sương mù tan đi", đôi mắt sáng lên: "Sương mù tan rồi, chẳng phải những người bị lạc trong sương cũng có thể quay về sao?"

"Vậy thì chúng ta cũng có thể tìm được những người khác rồi." Lưu Phong Nguyên cũng phấn chấn không kém.

Nghe vậy, Sở Lạc gật đầu, sau đó nói:

"Có điều, chúng ta đã đắc tội với người của bộ lạc Hắc Xà, muốn mời họ đến tế lễ cũng không dễ, phải nghĩ cách khiến bộ lạc Huyền Điểu rút khỏi nơi này. Khi người của Hắc Xà nhìn thấy nơi này trống không, họ tự nhiên sẽ chuyển về nơi ở cũ thôi.”

Nhưng ánh mắt của Lưu Phong Nguyên vẫn còn do dự, liếc nhìn về phía những người phụ nữ vẫn đang ở phía sau Sở Lạc. Có người đang ngủ, có người đang chia nhau mấy quả hái được từ hôm qua, mà ánh mắt họ nhìn hai người bọn họ thì đầy oán hận.

“Nếu muốn đuổi bọn họ đi... Chắc gì đám người này không liều mạng với chúng ta?”

Sở Lạc cũng xoa trán, tỏ vẻ đau đầu.

“Chuyện này đúng là phiền thật, dù có thể đuổi bọn họ ra ngoài, ta cũng đâu thể suốt ngày trông chừng, hơn nữa còn phải đi tìm những người khác, trong khi bọn họ toàn là người bình thường, ăn uống sinh hoạt đều phải lo…”

Nàng vừa nói vừa đưa tay vào túi, lục ra một lá bùa cầu con.

 

Loading...