Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 129: Truyền thống của Lăng Vân Tông
Cập nhật lúc: 2025-04-16 12:15:01
Lượt xem: 128
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong phòng tu luyện, Sở Lạc nuốt một lá của Thất Diệp Nhiên Huyết Thảo, sau đó lập tức vận hành tâm pháp, hấp thu linh khí.
Linh khí di chuyển khắp cơ thể để rèn luyện kinh mạch, đồng thời cũng giúp giảm bớt cơn nóng do huyết dịch bốc lên, hai bên bổ trợ lẫn nhau.
Mấy ngày liền trôi qua, cảm nhận được dược lực của Thất Diệp Nhiên Huyết Thảo trong cơ thể đã tiêu hóa tốt, Sở Lạc mới nhìn đến đóa Ngọc Nhan Hoa mà lần trước mình chưa thử.
"Đây chính là linh vật dùng để rèn luyện lông tóc à?"
【Vật này vốn không tên là ‘Ngọc Nhan Hoa’, nó là linh vật không thể thiếu trong quá trình luyện thể của thể tu, sau bị luyện đan sư phát hiện có hiệu quả rất tốt để luyện ‘Ngọc Nhan Đan’, nên bị đổi tên thành ‘Ngọc Nhan Hoa’, vì bị khai thác quá mức nên đã tuyệt chủng.】
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
"Thế thì Ngọc Nhan Đan là cái gì, giống như mấy loại đan dược giữ nhan sắc trong tu chân giới à?"
【Tất nhiên là không giống rồi. Ngọc Nhan Đan không chỉ giúp người dùng trẻ mãi không già, mà còn có tác dụng cường hóa thân thể, biểu hiện rõ ràng nhất là ở mái tóc—nó có thể giúp tu sĩ sở hữu mái tóc đen óng mượt, phối hợp với công pháp luyện thể thì tóc sẽ không thể bị c.h.é.m đứt, cũng không thể bị đốt cháy.】
"Thật đúng là cứu tinh của những người hói đầu mà…"
Sở Lạc lẩm bẩm, rồi nhét luôn Ngọc Nhan Hoa vào miệng, khác hẳn hai món trước—một thì nhai không nổi, một thì nóng đến cháy miệng—Ngọc Nhan Hoa lại rất ôn hòa, không có phản ứng phụ, chỉ là vị hơi đắng một chút.
Phòng tu luyện của Lăng Vân Tông tính phí theo thời gian sử dụng, một ngày mười hai canh giờ, phòng tu luyện sơ cấp tốn 10 điểm cống hiến một ngày, trung cấp cần 100 điểm, cao cấp thì 1 vạn điểm, phòng tu luyện đỉnh cấp lên đến 10 vạn điểm. Nếu chưa dùng hết mười hai canh giờ thì lần sau có thể tiếp tục dùng tiếp.
Giá của phòng tu luyện hoàn toàn tương xứng với hiệu quả nó mang lại. Với đệ tử Trúc Cơ bình thường, phòng sơ cấp hoặc trung cấp là đủ dùng rồi. Phòng cao cấp và đỉnh cấp chủ yếu là những đệ tử nội môn xuất sắc hoặc đệ tử tinh anh sử dụng, bọn họ thường xuyên đảm nhận các nhiệm vụ nguy hiểm và trọng yếu trong tông môn, vì vậy cũng không thiếu điểm cống hiến.
Trong nội bộ Lăng Vân Tông, các đệ tử cũng giao dịch điểm cống hiến với nhau một cách riêng tư. Giá giao dịch thông thường là 1 linh thạch trung phẩm có thể đổi được 100 điểm, nhưng giá cả mỗi năm đều d.a.o động theo số lượng nhiệm vụ trong môn và các yếu tố khác. Theo như thông tin mà Sở Lạc có được từ nhóm thảo luận, trong mười năm qua, 100 điểm cống hiến thường được bán với giá từ 5 đến 7 viên linh thạch trung phẩm, mà dù có trả đủ, người ta cũng chưa chắc đã chịu bán.
Sở Lạc thường dành nửa ngày ngồi thiền trong phòng tu luyện, nửa ngày rèn luyện thân thể ở Hoàng Tuyền Cốc, buổi tối thì đến chỗ sư tổ học thương pháp. Ngày tháng trôi nhanh như tên bắn, một tháng sau, Tống chưởng môn bỗng chặn nàng lại khi nàng đang vội đi đến phòng tu luyện.
"Còn ba tháng nữa, đại hội tranh tài của tám tiên môn năm nay sẽ bắt đầu rồi," Tống Minh Việt âm thầm tính toán thời gian trong lòng, "Đại hội tổ chức vào tháng Chín, ta sẽ dẫn các đệ tử trong môn lên đường vào tháng Tám. Ngươi là đệ tử dòng Thiên tự, lại còn phải tham gia đại hội năm sau, ta đã thêm tên ngươi vào danh sách rồi. Chỉ là vừa nhớ ra, sau khi ngươi Trúc Cơ vẫn chưa từng xuống núi rèn luyện lần nào, đây là truyền thống, không thể bỏ qua, không thể bỏ qua."
Tống chưởng môn đã một tháng không gặp Sở Lạc, hôm nay tình cờ gặp được, lập tức nói đến chuyện xuống núi.
Sở Lạc đang sốt ruột muốn đi thuê phòng tu luyện—nếu chậm trễ e rằng sẽ không kịp giành được suất cấp cao—nên nàng nói: “Con đã từng vào Hắc Xà Quỷ Cảnh rồi mà?”
Chưởng môn Tống lắc đầu: “Quỷ cảnh mới xuất hiện khoảng năm trăm năm gần đây, còn truyền thống của Lăng Vân Tông ta đã được định ra từ khi khai tông lập phái, nên quỷ cảnh không được tính là rèn luyện.”
“Vậy con sẽ thu dọn đồ đạc rồi xuống núi luôn, chắc cũng không tốn nhiều thời gian đâu.” Sở Lạc nói tiếp.
“Khoan đã khoan đã.” Tống chưởng môn khoát tay với nàng, suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Đệ tử Trúc Cơ xuống núi rèn luyện vốn dĩ phải kết bạn đồng hành với tu sĩ cùng cảnh giới, nhưng tình huống của con đặc biệt, nếu đi cùng đệ tử Trúc Cơ sẽ không an toàn, phải sắp xếp một người ở Kim Đan kỳ mới được. Nhưng nếu vậy thì việc rèn luyện lại quá dễ dàng, cần phải nghĩ cách sắp xếp thêm một người... làm vướng chân...”
Tống chưởng môn bị làm khó.
Sở Lạc cũng sững lại: “Đây là kiểu tổ hợp kỳ lạ gì vậy?”
“Thế này đi, con cứ quay về Hoàng Tuyền Cốc nói chuyện với sư tôn con trước đã, một canh giờ sau quay lại điện Phủ Vân, ta chắc sẽ tìm được người thích hợp.”
“Vâng.” Sở Lạc gật đầu.
Quay về Hoàng Tuyền Cốc thương lượng với sư tôn xong, trong mắt Kim Tịch Ninh tuy có lo lắng, nhưng cũng không nảy sinh ý định “cùng đồ đệ xuống núi rèn luyện” gì đó điên rồ như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-129-truyen-thong-cua-lang-van-tong.html.]
Sở Lạc vốn dĩ nên là người từng bước vùng vẫy sống sót trong nghịch cảnh. Chỉ có đóa hoa sinh trưởng và nở rộ từ bùn lầy, mới là đóa song sinh duy nhất chân thật.
Thế nhưng khi thấy Sở Lạc trải cả giường đầy linh thạch, cuối cùng lại chỉ chọn hai ba viên thượng phẩm linh thạch bỏ vào vòng tay, trong đáy mắt đôi đồng tử đỏ lóe lên một tia nghi hoặc.
“Tại sao không mang hết theo?”
“Con sợ bị kẻ xấu cướp mất, dù có cướp không nổi thì con cũng sợ bị người ta dụ dỗ tiêu tiền, như vậy sẽ đau lòng lắm…” Sở Lạc vừa tính toán vừa nói, “Mang đủ tiền ăn ở là được rồi, đừng hòng lừa được tiền của con.”
“Nếu bên ngoài gặp được bảo vật con thích, mà không có linh thạch để mua thì sao?” Kim Tịch Ninh bật cười hỏi.
“Bảo vật con thích á… nếu không phải cho miễn phí thì con cũng không thèm nhìn.”
Sở Lạc lại nhớ đến trong nguyên tác, nữ chính từng đến Tuyết Lăng Lâu tham gia đấu giá, mỗi món đồ tốt giá đều bị đẩy lên hàng vạn thượng phẩm linh thạch, giá đó đúng là quá ảo rồi.
Nếu gặp Tuyết Lăng Lâu thì nàng sẽ đi vòng, phải tích linh thạch để mua thứ thực sự đáng giá.
Kim Tịch Ninh đột nhiên cảm thấy đồ đệ nhà mình tiết kiệm đến mức hơi quá, bèn nói tiếp: “Nếu con tiêu hết linh thạch thì có thể đến tìm vi sư xin.”
“Nhưng Hoàng Tuyền Cốc ta đâu có linh thạch đâu ạ.”
“Không sao, Tống Minh Việt có.”
…Câu này sao mà quen quá…
Sở Lạc gãi đầu: “Nhưng cứ tiêu tiền của Tống chưởng môn mãi cũng không hay lắm…”
“Hử?” Kim Tịch Ninh hơi nghiêng đầu: “Là Tống Minh Việt đang tiêu tiền của vi sư.”
Nàng trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ ra.
“Trận pháp của phòng tu luyện trong Lăng Vân Tông ta vốn không phải bí mật, Thất Trận Tông còn có những trận pháp mạnh hơn, nhưng để bố trí những trận pháp đó thì cần sức mạnh cực lớn, bọn họ không làm nổi. Ta nhớ trong môn phái, một nửa phòng tu luyện là tổ sư con làm, nửa còn lại là vi sư.”
Sở Lạc lập tức há hốc miệng kinh ngạc. Nàng bỗng có cảm giác từ kẻ ăn mày biến thành phú bà.
Nhưng linh thạch đâu?
Sức mạnh chính là linh thạch đấy thôi!
Hơn nữa nếu sau này nàng mạnh như sư tôn, chắc cũng chẳng cần đến linh thạch nữa, muốn thứ gì chỉ cần vung tay là tự nhiên có người vui vẻ dâng lên, ví dụ như Tống chưởng môn chẳng hạn.
Vậy thì… không bằng tranh thủ lúc này mà hưởng thụ đi?
Nàng vươn tay nghiến răng nhặt thêm một viên linh thạch thượng phảm bỏ vào trong chiếc vòng.
Một canh giờ sau, nàng lại bay về đảo Phủ Vân, vừa đến đã thấy Hà Bất Quần cũng đang đi về hướng đại điện.
Sở Lạc liền chạy nhanh hai bước đuổi theo.
“Hà tiền bối!”