Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 131: Ta không bao giờ mang tiền

Cập nhật lúc: 2025-04-16 12:16:22
Lượt xem: 134

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Bao nhiêu tiền?"

Ông chủ khách sạn cười và giơ tay ra: "Năm mươi linh thạch hạ phẩm, một đêm."

"Ngươi thật là đặc biệt," Sở Lạc trầm ngâm một chút, "Các nơi khác đều thu tiền vàng bạc, còn nhà ngươi lại thu linh thạch, mà giá lại còn đắt như vậy."

"Khách quan, nơi này  khác biệt. Chúng ta  không phải là khách sạn dành cho người phàm, đây là khách sạn dành riêng cho tu sĩ, mỗi phòng đều được thiết kế với trận pháp tụ linh, trải nghiệm tuyệt vời, các đạo sĩ của Thất Trận Tông còn trực tiếp đến thiết kế đó~"

Sở Lạc nhíu mày: "Nhưng giá ở đây thật sự quá đắt."

"He he, khách quan, nhìn quanh đây trong vòng năm mươi dặm, tuyệt đối không tìm được khách sạn thứ hai như thế này đâu. Chúng ta làm vậy vì gần đây có một bí cảnh nhỏ, số tu sĩ đến đây khá nhiều nên mới mở cửa hàng này."

"Ý ta là, người thử nghĩ xem, sau khi giao đấu với đối thủ một trận, người có thể dùng tụ linh trận để nhanh chóng hồi phục linh lực, lại còn an toàn, trong khi đối phương chỉ có thể ngồi thiền ngoài trời. Vậy thì chỉ cần nhiều hơn một chút linh lực thôi cũng là thêm một con đường sống đấy! Năm mươi khối linh thạch hạ phẩm thật sự rất đáng giá! Chẳng lẽ người nỡ để một tiểu muội muội đáng yêu thế này phải ngủ ngoài đường sao?"

Ông chủ nhướng mày nhìn nàng, Sở Lạc liền thuận theo ánh mắt hắn nhìn về phía Tiểu Sa Nhi đang được nàng nắm tay.

Bởi vì màu mắt và màu tóc của con bé khác với người thường, nên trước khi xuống núi, trưởng lão trên Lãm Cô đảo đã đặc biệt tìm đến pháp bảo để tạo ra một lớp che mắt cho nó. Trong mắt người ngoài, nó chỉ là một bé gái phàm nhân, nhưng diện mạo thì vô cùng đáng yêu.

Lúc này, đôi mắt tròn xoe của nó đang ngây ngốc nhìn chằm chằm mấy con cá nướng thơm lừng trước mặt những vị khách khác.

Thấy vậy, Sở Lạc cũng bỏ luôn ý định ngủ ngoài đường, ngẩng đầu nhìn về phía Vãn Tranh đứng bên cạnh.

"Vậy thì chúng ta…"

Vãn Tranh khẽ gật đầu: "Ba phòng. Tiện thể hỏi một chút, ở đâu có tiệm cầm đồ?"

"Người đi về phía tây ba dặm là tới."

"Ừm." Vãn Tranh gật đầu, xoay người bước ra khỏi khách điếm.

Sở Lạc trợn mắt, vội kéo Tiểu Sa Nhi đuổi theo phía sau.

"Vãn Tranh sư tỷ, Vãn Tranh sư tỷ! Tỷ đi tiệm cầm đồ làm gì vậy?"

"Đem đồ đi cầm lấy ít linh thạch."

Sở Lạc tròn mắt kinh ngạc: "Tỷ không mang tiền à?"

"Ta chưa bao giờ mang theo tiền."

Sở Lạc sững người, rồi vội vàng nói: "Ta có mang linh thạch mà! Tỷ không cần phải bán đồ của mình để đổi lấy linh thạch đâu!"

"Bán?" Vãn Tranh nhanh chóng hiểu ra, liền giải thích: "Ta chỉ định đến tiệm cầm đồ đổi chút linh thạch để mua tin tức, rồi sẽ đến nhà mấy người có tiền quanh đây cướp chút linh thạch, sau đó quay về chuộc lại đồ đã cầm. Hai người ở lại đây chờ ta, ta đi một lát rồi về ngay."

"Mua tin tức, cướp linh thạch?!"

Đây thật sự là tác phong của chính phái sao? Từ trước đến giờ nàng ấy vẫn sống như vậy sao?

Đại lão, mà không thích mang theo linh thạch?

Đến khi Sở Lạc hoàn hồn lại thì thân ảnh Vãn Tranh đã đi xa hơn trăm mét. Nàng lập tức bế đứa nhỏ bên cạnh lên đuổi theo.

"Đừng đi mà, sư tỷ! Chúng ta chắc chắn sẽ rước họa vào thân đấy——"

Giờ thì Sở Lạc cuối cùng cũng hiểu mấy lời Hà Bất Quần từng nói…

Khổ sở lắm mới kéo được Vãn Tranh về, Sở Lạc liền móc linh thạch của mình ra, kiên quyết trả tiền phòng cho ba người. Thêm một con cá nướng cho Tiểu Sa Nhi, thế là mọi chuyện mới coi như xong.

Trên đường về phòng, Sở Lạc dùng thần thức kiểm tra vật phẩm trong chiếc vòng tay vàng.

Lần xuống núi này, nàng mang theo ba khối linh thạch thượng phẩm. Dù sao đi nữa, chỉ cần không gặp thêm tiệm nào tiêu linh thạch kiểu này nữa, thì số đó cũng đủ làm lộ phí cho ba người tới Tĩnh Quốc rồi. Số linh thạch còn lại dùng để trả tiền cá nướng, vừa đúng.

Kiểm tra lại đan dược trừ thực (bích cốc đan), lần này nàng cũng mang theo rất nhiều, đủ để tự dùng.

Vừa định đẩy cửa bước vào phòng, đã thấy Tiểu Sa Nhi chạy tới, chia cho nàng một nửa con cá nướng.

"Lạc Lạc sư tỷ, ăn cá nướng nè!"

Sở Lạc xoa đầu con bé, cười nói: "Sư tỷ không đói, muội ăn đi. Đúng rồi Tiểu Sa Nhi, tối nay không được lười biếng đâu đấy, phải ngoan ngoãn ngồi thiền tu luyện trên tụ linh trận, biết không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-131-ta-khong-bao-gio-mang-tien.html.]

Tiểu Sa Nhi ngây ngốc gật đầu.

Sau khi đưa con bé về phòng, Sở Lạc mới trở lại phòng mình.

"Ta phải xem xem, cái tụ linh trận dám bán đắt như vậy, rốt cuộc lợi hại cỡ nào!"

Đẩy cửa bước vào, bên trong vẫn đơn giản như khách điếm bình thường, nhưng ở chính giữa căn phòng lại có một cái bồ đoàn, không ngờ lại là một pháp khí, đặt ngay trung tâm của tụ linh trận.

Sở Lạc cũng từng học qua trận pháp, nhưng nàng chủ yếu nghiên cứu sát trận, còn loại trận pháp phụ trợ tu hành thế này thì chỉ học qua căn bản.

Cho nên nàng lập tức nhận ra đây không phải loại tụ linh trận sơ cấp thông thường.

"Không ngờ cái tiệm nhỏ này cũng có chút bản lĩnh."

Sở Lạc thuận tay đóng cửa lại, sau đó bước tới chép lại trận pháp.

"Học được rồi thì là của ta."

Nhưng nàng vừa sao chép xong trận văn, trong chớp mắt, tụ linh trận lại biến đổi thành một kiểu khác.

Sở Lạc im lặng.

"Ý thức phòng trộm của Thất Trận Tông cũng mạnh thật đấy."

Ném bản chép trận pháp rơi xuống đất, Sở Lạc quyết định vẫn nên tận hưởng trọn vẹn niềm vui ngồi thiền tu luyện tại đây.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Không lãng phí một phút nào, Sở Lạc lập tức nhập định, cùng lúc đó tụ linh trận bắt đầu vận hành, dường như có một luồng thanh khí thẳng tắp xông lên linh đài.

Trong không gian thần thức, tựa như có hương hoa nhàn nhạt thoảng qua.

Ngày càng nhiều linh khí dồn dập tràn về phía Sở Lạc. Nàng không hề hay biết rằng, khi nồng độ linh khí đạt đến một mức nhất định, ngay bên dưới tụ linh trận lại bỗng hiện ra một pháp trận phòng ngự kim quang cực lớn.

Đó là trận phòng hộ chuyên dùng để bảo vệ an toàn cho tu sĩ khi đột phá.

Ông chủ khách điếm dưới tầng một đang chuẩn bị đóng cửa, chợt phát hiện linh khí trong không gian khẽ chấn động, không khỏi nhìn về phía đó.

Nơi linh khí đang tụ lại, chính là gian phòng của cô gái áo đỏ từng than phiền vì giá đắt lúc trước.

"Ồ, đột phá luôn rồi cơ đấy." Ông chủ mở to mắt, hơi kinh ngạc: "Quả là một thiên tài."

Mặt trời lặn rồi lại mọc, nhưng Sở Lạc không hề cảm thấy thời gian đã trôi qua lâu đến thế. Với sự hỗ trợ của luồng thanh khí trong tụ linh trận, nàng chỉ tập trung toàn lực vận hành tâm pháp, rèn luyện linh lực, cho đến khi giọng của Hoa Hoa vang lên.

【Chúc mừng ký chủ tiến vào Trúc Cơ trung kỳ, được thưởng 30 điểm khí vận.】

【Căn cứ theo tiến trình nhiệm vụ "Chủ nhân Quỷ Cảnh", tặng thêm 30 điểm khí vận.】

"Đột phá rồi."

Sở Lạc mở mắt, tâm trạng rất tốt.

Nhưng rất nhanh nàng đã nhận ra có gì đó không ổn.

"Đột phá rồi?!"

Không bao lâu sau, ông chủ khách điếm liền báo lại từng khoản chi tiêu trong những ngày qua cho Sở Lạc.

"Buổi tối năm mươi hạ phẩm, ban ngày một trăm hạ phẩm, các người ở đây mười ba ngày, tổng cộng là năm nghìn tám trăm năm mươi hạ phẩm. Trận pháp phòng hộ của chúng ta  tính theo từng canh giờ, mỗi canh giờ là mười trung phẩm. Thêm cả số linh thạch dùng để nướng cá mấy ngày qua, ta làm tròn cho cô, tổng cộng là một thượng phẩm, năm trăm sáu mươi sáu trung phẩm, đạo hữu, mời thanh toán."

Sở Lạc rơi lệ trả tiền.

Còn chưa rời khỏi Lăng Vân Tông được bao xa, hơn một nửa hành trang mang theo người đã bay sạch.

"Tiểu sư muội, muội không cần lo lắng chuyện linh thạch," trên đường , Vãn Tranh cảm nhận được tâm trạng của Sở Lạc, liền an ủi, "ta sẽ đưa muội bình an đến  Tĩnh Quốc."

"Sư tỷ, dù muội rất tin tưởng tỷ, nhưng vẫn cảm thấy… chúng ta tốt nhất đừng đi cướp bóc thì hơn."

Dựa vào vận xui của nàng, nếu chủ động đi gây chuyện thì nhất định sẽ chuốc lấy phiền phức to.

Phiền phức to!

Loading...