Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 135: Tử Uyên vì sao muốn chết?
Cập nhật lúc: 2025-04-16 12:18:52
Lượt xem: 118
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Được rồi được rồi, mau ngủ đi, mai còn phải lên đường áp giải hắn về huyện Gia Khai nữa."
Đám bổ khoái chen chúc trong căn phòng, nằm ngủ nguyên cả y phục.
Tạ Dữ Quy vẫn ngơ ngẩn nhìn chằm chằm xuống đất, trong mắt không còn chút ánh sáng nào.
Chẳng bao lâu sau, cảm xúc của hắn dường như có chút biến đổi, vì sợi dây thừng trên người hắn đột nhiên trở nên lỏng lẻo.
Tạ Dữ Quy ngây người, giãy giụa thêm vài cái, sợi dây trên người hắn vậy mà lại tự bung ra, hắn lại lần nữa khôi phục tự do.
Nhìn sang đám bổ khoái bên cạnh, ai nấy đều ngủ say như chết.
Tạ Dữ Quy đứng dậy, đi ra khỏi nhà khách, thế nhưng ông chủ và bà chủ đang bận rộn ở bên ngoài lại dường như chẳng nhìn thấy hắn.
Cùng lúc đó, Sở Lạc đang ngồi trên mái nhà, nhìn Tạ Dữ Quy bước ra phía dưới, ngáp một cái.
Kế tiếp phải ngồi xuống điều tức khôi phục thần thức mới được, nhưng trước tiên cứ xem thử người đàn ông này định làm gì đã.
Nhiệm vụ lần này, có lẽ chính là giải quyết chấp niệm của hắn.
Chỉ thấy người đàn ông phía dưới đột nhiên dang hai tay, ngẩng đầu đón mưa, khẽ khép đôi mắt lại.
"Tiên nhân giữa mây nay nơi đâu?"
Sở Lạc chống tay lên cằm, nhìn người đang ngẩng đầu ngắm trời phía dưới.
Suýt nữa thì tưởng hắn phát hiện ra mình rồi.
Rất lâu sau đó, người đàn ông mở mắt ra, hạ cánh tay xuống.
Trên nền đất bùn vẫn còn những bài thơ hắn rải xuống ban ngày, chỉ là đã bị người ta giẫm đạp, sớm bẩn thỉu và rách nát.
Nhưng hắn lại chẳng ngại bẩn, hết lần này đến lần khác cúi người xuống, nhặt từng tờ thơ nằm vùi trong bùn đất lên, vừa cười vừa khóc.
“Từng hạt thóc rơi tận đáy sông
Sông kia quỷ nước mấy ai trông
Thư sinh một tiếng người cười nhạo
Nửa kiếp văn chương chốn bể đông”
"Ta – Tạ mỗ đây, hôm nay, trở về thôi!"
Trong làn mưa, bóng dáng thi sĩ chao đảo đi về phía bờ sông, suốt dọc đường vừa đi vừa ngâm nga thành tiếng, như thể đang làm lễ từ biệt cuối cùng với thế giới này.
Sau nhiều năm hạn hán liên tiếp, con sông này vốn đã khô cạn từ lâu, chỉ mới gần đây vì có mưa nên nước mới đầy trở lại.
Thi sĩ đứng trên cầu, lại rải từng tờ thơ của mình xuống dòng nước.
Đêm hè rất yên tĩnh, mọi người đều đã về nhà, chỉ còn ông lão ngồi bên bờ sông, chẳng rõ đang câu cá hay làm gì, đầu đội nón lá, thân khoác áo tơi, chỉ là dưới lớp áo tơi kia thấp thoáng sắc đỏ tươi nổi bật.
Tạ Dữ Quy không hề để ý đến điều đó, sau khi rải hết thơ, trong lòng cũng không còn lưu luyến gì với thế gian này, liền nhấc chân bước tới, toàn thân thẳng tắp lao về phía sông…
"Á!!" Tạ Dữ Quy hét lên một tiếng thảm thiết, không ngờ mình chẳng rơi xuống sông, mà lại trực tiếp ngã xuống lớp băng.
Đến khi hắn tỉnh táo lại, sắc mặt lập tức thay đổi.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-135-tu-uyen-vi-sao-muon-chet.html.]
Giữa tiết hè nóng bức, sao lại có băng?!
Hắn đứng dậy, lại nhảy về phía mặt sông, nhưng mặt nước yên ả bỗng nhiên đông cứng trong khoảnh khắc tiếp theo, không ngoài dự đoán, hắn lại ngã sõng soài xuống.
Tạ Dữ Quy lúc này mới hiểu ra, chắc chắn là gặp phải người có đạo hạnh rồi.
Không ngờ ở Nghiệp Quốc này, vậy mà vẫn còn có thể gặp được đạo sĩ!
Trong lòng kích động, Tạ Dữ Quy lập tức ngẩng đầu tìm kiếm bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người "lão ngư ông" đang ngồi câu bên bờ sông.
Hắn đứng dậy, bước về phía bờ, mỗi bước chân đi tới đều kết thành băng tinh dưới chân.
Khi lên được bờ, Tạ Dữ Quy lại vội vàng đi về phía "ngư ông", chắp tay hành lễ: "Tại hạ Tạ Dữ Quy, tự Tử Uyên, dám hỏi vừa rồi… có phải lão trượng đã cứu tại hạ không?"
Dưới vành nón truyền đến một giọng già nua: "Tử Uyên vì sao muốn tìm đến cái chết?"
Tạ Dữ Quy nghe vậy liền thở dài một tiếng, nói:
"Khi còn nhỏ ta đọc hết sách vở, mười bảy tuổi vào triều làm quan, cần cù tận tụy suốt mấy năm, dâng lên không dưới mười bản tấu nghị cải cách, vậy mà chẳng bằng một bài thơ nhỏ có thể lọt vào mắt hoàng đế. Hoàng đế Nghiệp Quốc ngu muội, mê rượu, háo sắc, chẳng lo chính sự, không màng sinh dân. Ta từng lập chí làm tể tướng nghìn thuở, nào ngờ lại bị giam cầm nơi cung điện chạm trổ lộng lẫy ấy, giống như chim trong lồng, quân vương kia chỉ muốn ta viết thơ, không cần làm việc khác."
"Ta viết thơ, không làm việc khác, tuy vô năng nhưng trong lòng vẫn có hoài bão, mong một ngày hoàng đế bỗng tỉnh ngộ, có thể vì dân mà mưu phúc, lúc ấy Tạ Dữ Quy ta liền vào triều chỉnh đốn, trả lại thái bình cho Nghiệp Quốc.”
“Nhưng, mấy hôm trước hoàng đế mới nạp một phi tần, tên là Giang Tuyết, vì sắc đẹp mà được sủng ái, để lấy lòng nàng, hoàng đế nói muốn tạo ra một trận ‘Giang Tuyết’, nhưng giữa mùa hè nóng nực thế này thì làm sao có tuyết được? Thế là hắn sai người từ trên cao rải gạo trong quốc khố xuống sông, giả như tuyết từ trời rơi xuống vậy…”
Nói đến đây, vẻ mặt Tạ Dữ Quy đầy căm phẫn.
“Các đại thần trong triều nhìn thấy một cảnh như vậy ai nấy đều vỗ tay tán thưởng, nhưng bọn họ rõ ràng biết rằng dân chúng ngoài kinh thành đang đói khát, xương trắng khắp nơi! Nạn hạn hán của Nghiệp. Quốc kéo dài suốt năm năm, trong suốt năm năm này quốc khố chưa một lần mở kho phát cháo cho dân, vậy mà nay lại đem gạo tốt ra để tạo tuyết, thật là nực cười!”
“Hắn bắt ta viết thơ, ta không viết được, mà ta cũng có thể viết gì chứ?”
“Ca tụng cái đẹp của tuyết ấy à? Điều duy nhất ta nghĩ đến, chỉ là dân chúng bên ngoài kinh thành, e rằng vì những hạt gạo cứu mạng đó mà không màng đến dòng nước xiết, nhảy xuống sông vớt gạo.”
“Ta chẳng làm được gì cả, không thể trở thành tể tướng thiên cổ, cũng chẳng cứu được ai, chẳng thà c.h.ế.t đi cho xong!”
Sở Lạc chăm chú lắng nghe, suy nghĩ thật kỹ.
“Vậy đây chính là chấp niệm của ngươi sao? Làm tể tướng thiên cổ.”
Nghe như vậy… thật sự là khó xử mà...
Tạ Dữ Quy gật đầu, rồi vội nói: “Lão trượng là người ẩn thế, tất có năng lực dời non lấp biển, xin hãy chỉ điểm cho Tạ mỗ, về sau nên đi đâu, về đâu…”
Câu này khiến Sở Lạc hơi chột dạ, nàng chỉ là để tạo vẻ đáng tin nên mới dùng ảo thuật biến thành hình dạng này, mấy trò nhỏ thì còn làm được, nhưng bảo nàng dời non lấp biển thì đúng là không thể.
Nhưng mà người này vừa mới định tìm cái chết, nếu mình không nói lời gì an ủi, e là khó xóa bỏ được ý định tự sát trong lòng hắn. Thế là nàng nói: “Trước hết hãy tìm một nơi an toàn để cư ngụ, không được tìm đến cái c.h.ế.t nữa. Chuyện của ngươi, ta đã biết rồi. Giờ điều cần làm, là kiên nhẫn chờ đợi thời cơ.”
Nghe vậy liền biết là ngư ông đồng ý ra tay giúp đỡ, Tạ Dữ Quy mừng rỡ không thôi, lập tức quỳ xuống bái lạy: “Tạ mỗ, xin đa tạ lão trượng hôm nay chỉ điểm ân đức!”
Sở Lạc từ dưới nón liếc hắn một cái, sau đó vội dùng phép ẩn thân, biến mất trước mặt Tạ Dữ Quy.
Người trẻ tuổi này chí hướng cũng quá lớn rồi, thật sự khiến nàng không biết nên làm sao, ở lại cũng thấy lúng túng.
Khi Tạ Dữ Quy ngẩng đầu lên lần nữa, chỉ thấy nơi đó đã không còn bóng dáng ngư ông, trong mắt hắn là một sự vui mừng khôn xiết.
“Quả nhiên là cao nhân, Nghiệp Quốc được cứu rồi, cuối cùng cũng có hy vọng rồi!”
Nhìn bộ dạng hân hoan ấy của hắn, Sở Lạc đứng bên cạnh âm thầm toát mồ hôi lạnh.
Nhưng Tạ Dữ Quy quả thực không còn ý định tự sát nữa, Sở Lạc thấy hắn lang thang trong trấn rất lâu, cuối cùng tìm được đạo quán mà họ từng trú chân, tạm thời ổn định lại.