Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 136: Ba ngàn văn
Cập nhật lúc: 2025-04-16 12:19:56
Lượt xem: 124
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi xác nhận hắn đã an toàn, Sở Lạc mới quay lại hợp hội với Vãn Tranh.
Ba cha con kia tìm được một túp lều tồi tàn để qua đêm, Vãn Tranh và Tần Tiểu Sa thì ngồi thiền gần đó.
Khi Sở Lạc quay về, nàng không nhịn được liền hỏi:
“Sư tỷ, hoàng đế Nghiệp Quốc hiện giờ bao nhiêu tuổi rồi, còn mấy năm nữa thì băng hà vậy?”
Vãn Tranh cũng không tỏ ra kinh ngạc, chỉ nói: “Không rõ, nhưng bên cạnh hắn có một tà tu hậu kỳ xuất khiếu, rất khó đối phó.”
“Tà tu?”
Vãn Tranh khẽ gật đầu, sau đó kể lại những thay đổi trong Nghiệp Quốc những năm gần đây.
“ Nghiệp Quốc tuy ít đạo quán nhưng không phải là không có. Vị hoàng đế kia vốn đã muốn nổi loạn, nhưng vì còn bị đạo quán kiềm chế nên cũng không dám quá phóng túng. Tên tà tu đó ban đầu chỉ có tu vi Nguyên Anh, đối với chính đạo tiên môn thì chẳng đáng gì, nhưng đạo quán ở đây người mạnh nhất cũng chỉ là Kim Đan kỳ, không đối phó nổi hắn.”
“Nhưng tên tà tu kia có vài thủ đoạn, không công khai đối lập với đạo quán, mà dùng đủ loại âm mưu khiến các tu sĩ trong đạo quán phải rời đi. Sau khi trở thành quốc sư của hoàng đế, dân chúng ngày càng bị bóc lột, sống không dễ dàng, đến cả chút tiền để lên đạo quán thắp nhang cũng không có. Vì thế, những đạo quán còn lại đều dần dần hoang phế.”
“Bên trong lãnh thổ Nghiệp Quốc không còn tu sĩ tiên môn nào nữa, để kiểm soát nơi này, tên tà tu đó còn làm thêm một chuyện—dệt lưới.”
“Dệt lưới gì cơ?”
“Hắn đi con đường tà đạo dùng người nuôi đan, biết sớm muộn gì cũng bị tiên môn truy sát, nên đã sớm chuẩn bị sẵn. Hắn từng nuốt yêu đan của một yêu quái cây, dung hợp với kim đan của chính mình, thân thể từ lâu đã không còn là thân thể của một tu sĩ bình thường nữa. Hắn đ.â.m rễ từ thân thể xuống lòng đất, dần dần lan rộng khắp lãnh thổ Nghiệp Quốc, tạo thành một hệ thống rễ khổng lồ dưới lòng đất.”
“Tiên môn từng phái người tới trừ khử hắn, nhưng kết quả là cả thành trăm dân c.h.ế.t sạch. Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể g.i.ế.c c.h.ế.t toàn bộ dân chúng nơi này bất cứ lúc nào.”
“Hiện tại, tiên môn đương nhiên cũng không có cách nào đối phó với hắn.”
Nghe xong những lời của Vãn Tranh, Sở Lạc lại càng thêm bất lực.
“Dựa vào tà pháp dùng người nuôi đan để từ Nguyên Anh tu đến Xuất Khiếu hậu kỳ, vậy là đã g.i.ế.c bao nhiêu người dân rồi chứ, mà hắn còn có thể g.i.ế.c thêm nữa… Ai dám đánh cược tính mạng của toàn bộ dân chúng chứ? Nếu thành công thì còn đỡ, nhưng nếu thất bại, cho dù may mắn sống sót, cũng không biết sẽ dính phải bao nhiêu nghiệp chướng.”
Sở Lạc im lặng một lúc, ánh mắt lại thay đổi.
“Vãn Tranh sư tỷ, tỷ từng nói yêu ma sắp xuất thế, có liên quan đến tên quốc sư tà tu này không?”
“Không có. Hơn nữa hệ thống rễ của tên tà tu đó dường như cố tình tránh khỏi khu vực này,” ánh mắt Vãn Tranh trở nên nghiêm trọng, “Đây không phải điềm lành gì cả, cũng không biết thứ sắp xuất thế rốt cuộc là cái gì.”
Hiện tại điều duy nhất có thể làm, chính là tiếp tục theo dõi gia đình đó.
Sáng hôm sau, cơn mưa kéo dài hai ngày hai đêm cuối cùng cũng ngừng lại. Ba cha con kia sau khi tỉnh dậy thì rời khỏi trấn, đi về phía thôn Cốc Giang.
Trời mới vừa hửng sáng.
Trên con phố trong thôn Cốc Giang vẫn chưa có ai, thì đã có một hộ gia đình mở cửa.
Một phụ nhân tóc đã lốm đốm bạc nhẹ tay nhẹ chân mở cửa, sau đó nhặt hết những đồng tiền đồng trên bậc thềm phía trước.
Bà ta cẩn thận đếm kỹ, rồi nhe răng cười nói: “Lại ba nghìn văn.”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Vừa định quay vào thì thấy ba cha con từ đầu thôn đi đến, liền đứng bên cửa chờ.
Đứa con út vẫn khóc lóc ầm ĩ, đứa con cả thì cẩn thận bịt miệng nó lại.
Nhìn từ xa, người phụ nhân giậm chân giận dữ.
“Cái thằng nhãi ranh này, đã bốn năm rồi còn khóc, đúng là không nên dắt nó ra ngoài, lỡ để người khác biết được cách kiếm tiền thì còn ra sao nữa!”
Khi họ đến gần, thanh niên cười gọi: “Mẹ, bọn con về rồi. Trường tư thục ở huyện Gia Khai kia thật là hoành tráng!”
Ông lão nhìn xuống bậc thềm một cái, rồi vội kéo phụ nhân vào sân, hạ giọng hỏi: “Ba nghìn văn hôm nay, nhận được chưa?”
Người phụ nữ lập tức đưa số tiền vừa nhặt được cho ông lão xem, hai vợ chồng cười đến nỗi nếp nhăn nơi khóe mắt cũng hiện ra.
“Phải giấu kỹ đấy, không được để nhà khác biết nhà mình có phúc khí.” Ông lão vẫn lặp lại câu nói cũ rích đã nói suốt mấy năm qua.
Thanh niên bế em trai vào trong nhà, lúc này mới thả nó xuống. Đứa nhỏ đã khóc đến kiệt sức.
Nó phịch một tiếng quỳ xuống đất.
“Cha, mẹ, hai người cũng bán con đi đi! Con cũng bán được một nghìn văn!”
Vừa dứt lời, sắc mặt hai vợ chồng lập tức tối sầm lại, người mẹ còn cuống quýt xông lên tát con trai một cái.
“Nói bậy cái gì thế! Không được phép nói những lời như vậy nữa!”
Đứa nhỏ vẫn khóc lóc gào lên: “Bán con làm người “ rau” đi, con muốn tìm tỷ, nói với tỷ là đừng quay về nữa. Cha, mẹ, nhà mình tiền đủ rồi, con cũng không cần đi học nữa, con chỉ muốn có tỷ ấy thôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-136-ba-ngan-van.html.]
Khác với người mẹ vừa khóc vừa đánh con, ông lão từ đầu đến cuối vẫn giữ gương mặt âm trầm, ánh mắt u ám, trầm giọng nói: “Im miệng!”
Nhưng đứa nhỏ vẫn khóc: “Con muốn tỷ ! Hai người chẳng phải nói tỷ là phúc tinh của nhà mình sao? Nhưng hai người đem tỷ đi bốn năm rồi, tỷ vẫn chưa quay lại. Nếu tỷ biết mấy năm nay nhà mình sống nhờ vào việc bán người “ rau “để lấy tiền, chắc chắn tỷ sẽ không đồng ý đâu!”
“Nếu tỷ quay về, tỷ sẽ hận chúng ta!”
Nói đến đây, người mẹ vốn còn đang vừa khóc vừa đánh cũng không nhịn nổi nữa, ôm mặt ngồi thụp xuống đất nức nở.
Người anh cả nhỏ giọng an ủi: “Mẹ, đừng khóc nữa. Cho dù khổ thế nào, bốn năm qua mình cũng đã chịu đựng rồi mà. tỷ sẽ không trách mình đâu… tỷ chỉ là đi tu tiên thôi, đợi tỷ tu thành rồi quay về, nhà mình sẽ thoát khỏi cảnh khổ.”
Ông lão đẩy mạnh cửa, sải bước đi ra ngoài.
“Nói mấy cái đó thì có ích gì! Ba nghìn văn đó là trời ban, là phúc nhà mình, chẳng ai cướp được! Dù nó có quay về hay không, chúng ta vẫn phải sống tiếp!”
Trong nhà không còn lời nào, chỉ còn tiếng đứa bé vẫn đang nức nở, từng câu từng chữ vang vọng:
“Con chỉ muốn tỷ thôi…”
Tất cả những điều đó, Sở Lạc đều nhìn thấy.
Nàng ẩn mình ở đầu hẻm, trông thấy cảnh từ lúc cả nhà họ cười đếm tiền cho đến khi khóc lóc quỳ xuống đất, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Nàng khẽ nói: “Vãn Tranh sư tỷ, đây chính là sự thật đằng sau cái gọi là ‘phúc khí’ sao?”
Vãn Tranh gật đầu, giọng băng lạnh, nặng nề: “Ba nghìn văn xuất hiện mỗi sáng trước cửa nhà họ là kết quả của nhân quả, cũng là cái giá của một khế ước tà thuật nào đó.”
“Số tiền đó, từng đồng đều mang theo hơi máu… rất có thể là đến từ giao dịch người ‘trồng rau’.”
Sở Lạc cau mày: “Nhưng hình như họ cũng không biết sự thật, chỉ cho rằng đó là phúc khí mà con gái mang lại.”
Vãn Tranh: “Chưa chắc họ không biết, chỉ là không dám nghĩ sâu thôi. Mỗi một người “rau”, rất có thể từng là một người sống. Bọn họ nhìn thấy tiền, liền nhắm mắt lại.”
Sở Lạc cắn răng.
“Cô gái đó… chính là con cả trong nhà này, bị đưa đi từ bốn năm trước, đến nay không có tin tức.”
Vãn Tranh khẽ nói: “Chúng ta phải nghĩ cách điều tra rõ, xem bây giờ nàng đang ở đâu.”
Sở Lạc gật đầu, ánh mắt kiên định.
Lúc này, mây đen lại kéo đến nơi cuối chân trời, gió gào thấp thoáng. Như thể có thứ gì đó lại sắp sửa xuất hiện
Một đôi mắt giận dữ nhìn chằm chằm, không khí trong phòng thấp đến mức đáng sợ, không biết khi nào hắn sẽ nổi giận.
Thanh niên thấy vậy, trong lòng cũng giật thót, vừa định bước lên giáo huấn đứa em trai nên mau chóng im miệng, thì bỗng thấy ông lão đứng dậy, nhanh chóng đi về phía này, một cú đá mạnh vào bụng đứa trẻ, khiến nó bị đá vào tường.
Ông ta chỉ tay vào đứa bé và gào lên: “Mày có lòng hả! Mày còn nhớ tới tỷ mày sao!”
“Tỷ nó chẳng phải do tao sinh ra nuôi nấng sao! Để nó kiếm tiền cho cha mẹ là chuyện đương nhiên!”
“Còn mày chê tiền của mày bẩn, không ăn cái này cái kia, lại còn nghĩ c.h.ế.t đói, tao nói cho mày biết, không có cửa đâu!”
“Tao nuôi mày lớn như vậy, nếu mày muốn chết, cũng phải có tao đồng ý mới được!”
Ông lão đá từng cú vào người đứa trẻ, khiến nó nôn ra máu. Mẹ nó và anh trai thấy tình hình không ổn liền lao tới ngăn cản, cuối cùng mới cứu được đứa bé khỏi chân ông lão.
Đứa bé vẫn yếu ớt lẩm bẩm: “Đánh c.h.ế.t tao đi, c.h.ế.t rồi là được gặp tỷ, c.h.ế.t rồi là được gặp tỷ…”
Bị kéo ra, ông lão vẫn không ngừng chửi bới, đến cuối cùng, mẹ nó và anh trai lại nhốt đứa bé vào căn phòng tối.
Trong phòng có dây thừng, rõ ràng đứa trẻ không phải lần đầu tiên gặp phải tình huống này.
Sau khi trói tay chân của đứa trẻ và đảm bảo nó không thể tự sát, hai người mới yên tâm rời đi.
Căn phòng rất tối, chỉ có ánh sáng chiếu từ một khe hở của mái tranh rơi xuống, chiếu lên một bức tường đầy chữ “Chính”.
Đứa bé ngây người nhìn vào bức tường, nhìn mãi không rời.
“Lần thứ năm trăm, năm trăm lần rồi…”
Nước mắt lại không kìm được tuôn ra từ đôi mắt đầy m.á.u của nó.
Để tránh tiếng hét của đứa bé bị nghe thấy bên ngoài, tất cả cửa sổ trong phòng đều bị đóng lại bằng ván gỗ.
Nhưng ngay lúc này, các tấm ván trên cửa sổ bỗng tự động rơi xuống từng mảnh.
Chẳng mấy chốc, các tấm ván đã rơi hết, cửa sổ bị đóng kín cũng bị người từ bên ngoài mở ra, tầm nhìn của đứa trẻ cũng bị thu hút về phía đó.
Sau đó, nó nhìn thấy một đứa bé cầm theo cá nướng, từ ngoài cửa sổ nhảy vào…