Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 138 – Chợ Người Rau
Cập nhật lúc: 2025-04-17 12:41:46
Lượt xem: 106
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đột nhiên, Sở Lạc cảm thấy tim mình đập thình thịch, như thể có một ánh mắt nào đó trong bóng tối đang theo dõi nàng.
Nàng lập tức nhìn quanh nhưng không thấy người khả nghi.
Giọng nói của Vãn Tranh lại vang lên: “Hai người chắc chưa từng thấy cảnh tượng bên trong đâu, nếu chịu không nổi thì cứ ra ngoài.”
Nghe vậy, Sở Lạc hoàn hồn, gật đầu với nàng.
Sau khi bước vào chợ Người Rau, Sở Lạc lập tức che mắt Tần Tiểu Sa. Đồng thời, cảm giác bị ai đó dõi theo vẫn không tan biến.
Nơi này được gọi là chợ, nhưng quầy hàng chẳng nhiều, mỗi quầy lại treo không ít bộ phận cơ thể người.
Chỉ là heo dê còn được cho c.h.ế.t trước khi mổ, còn Người Rau thì không được “đãi ngộ” tốt đến thế. Để giữ được độ tươi của thịt, người bán không g.i.ế.c họ trước.
Từng đôi mắt tuyệt vọng vô hồn sẽ tận mắt nhìn thấy thịt trên người mình bị cắt xuống, bị người ta mua đi.
Khắp không trung trên đường tràn ngập tiếng rên rỉ đau đớn, xen lẫn với tiếng van xin thảm thiết. Họ cầu xin lưỡi d.a.o của đồ tể đ.â.m thẳng vào tim mình, cho họ một cái c.h.ế.t nhanh gọn.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Chứng kiến sự tàn nhẫn ở chợ Người Rau, Sở Lạc bỗng nhớ đến thi nhân tên là Tạ Dữ Quy.
Nàng dường như có thể hiểu được tâm trạng của hắn rồi.
Ánh mắt nàng nhanh chóng quét qua các quầy hàng, cuối cùng ở một chỗ thấy một cánh tay bị treo lên cao, trên tay có vết bớt màu đỏ, hoàn toàn trùng khớp với lời miêu tả của đứa trẻ.
Tiến lại gần, Vãn Tranh lập tức mở lời hỏi: “Cánh tay này là của ai?”
Nghe vậy, tên đồ tể cười hì hì bước đến: “Khách quan đúng là tinh mắt, con ” Cừu Mềm”’ này là hàng quý hiếm nhất ở chợ Người Rau đó. Ngài vừa ý thịt ở chỗ nào? Muốn mua phần nào đây?”
“Người ấy còn sống không?”
“Còn, còn chứ!”
“Mua hết toàn thân, mang về từ từ g.i.ế.c rồi ăn.”
Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt tên đồ tể lập tức cứng lại.
“Khách quan, nếu muốn mua nguyên con thì chọn ‘Hòa Cốt Nát’ hay là ‘Ráng Lửa’ gì cũng được, chúng ta không nói gì. Nhưng con “ Cừu Mềm” này thì tuyệt đối không thể bán nguyên con.”
“Tại sao? Chúng ta sẽ trả đủ tiền.”
“Chuyện này không phải vấn đề tiền bạc. Đây là quy củ ở đây. Hai vị nếu không mua thì tránh ra, đừng cản ta làm ăn.”
Tên đồ tể vô tình đuổi họ đi.
Nhưng sau khi bị đuổi khỏi quầy, Sở Lạc và những người khác cũng không rời đi ngay.
Vãn Tranh dùng thần thức quét qua túp lều rơm phía sau quầy hàng bị tấm vải đen che lại, quả nhiên trong đám người tàn tật, nàng phát hiện một người phụ nữ trẻ bị chặt mất cánh tay phải.
Nàng ta chẳng khác gì những người khác, miệng không ngừng rên rỉ, mong muốn được c.h.ế.t càng sớm càng tốt.
Ánh mắt cô áy tràn đầy tuyệt vọng và sợ hãi, như thể bản thân là lần đầu tiên bước vào chợ người.
Điều khiến người ta càng không thể hiểu nổi là — nàng ta rõ ràng là một người sống, không phải ma quỷ hay thứ gì khác. Nhưng nàng lại đã c.h.ế.t từ lâu rồi.
Ba người họ cứ thế đứng giữa trung tâm chợ người, không hề hay biết rằng đã có rất nhiều ánh mắt lặng lẽ đổ dồn về phía họ.
Tên đồ tể đã đuổi họ đi trước đó liếc mắt về bên kia, vừa thái thịt vừa cười lạnh: “Hai con ‘dê non’, một con ‘Hòa Cổ Lan’, dám mò đến chợ người này mua thịt, lát nữa sẽ thành món ăn trong đĩa người khác thôi...”
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, phía sau ba người họ liền xuất hiện mấy gã đàn ông cường tráng, trong tay cầm bao tải, lặng lẽ áp sát về phía họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-138-cho-nguoi-rau.html.]
Sở Lạc ôm Tần Tiểu Sa bằng một tay, tay còn lại che mắt đứa bé, lúc này nhíu mày.
Đợi đến khi năm gã đàn ông tay cầm bao tải xông thẳng về phía họ, Sở Lạc đột ngột xoay người đá ngược ra sau. Cô không hề vận dụng linh lực, nhưng khi cú đá trúng một người đàn ông, âm thanh xương gãy vẫn vang lên rõ ràng.
Bốn gã còn lại cũng không tránh được. Mỗi người bị cô đá một phát, trong chớp mắt năm tên đàn ông đã ngã lăn ra đất, ôm chỗ xương gãy, không tài nào nhúc nhích nổi.
Năm người này tuyệt đối không ngờ rằng cô gái nhỏ trông yếu ớt như thế lại biết võ công, thậm chí không cần dùng tay cũng có thể đánh bại bọn họ đến mức ấy.
Chợ “ rau” không có người tốt, năm gã đàn ông lực lưỡng này cũng lanh trí, lập tức cầu xin tha mạng:
“Đại hiệp nữ, xin tha mạng! Xin tha mạng!”
“Đại hiệp nữ, chúng ta đâu có làm gì, sao tự dưng cô lại đánh chúng ta?”
“Ái da, đau quá! Cô muốn đánh c.h.ế.t người ta à!”
“Đúng vậy đó! Chúng ta đâu có làm gì, thế mà cô đánh bọn ta ra nông nỗi này, phải bồi thường chứ!”
Tiếng la hét của năm tên đàn ông lại thu hút thêm không ít ánh nhìn, nhưng Sở Lạc không hề để tâm, chỉ cụp mắt nhìn xuống.
Trong kẽ móng tay dơ bẩn của những kẻ này còn dính thịt vụn và lông tóc.
Khắp nơi vang lên tiếng người bàn tán, phần lớn là tìm cách bênh vực cho mấy tên đàn ông và nhân tiện chỉ trích Sở Lạc cùng những người còn lại.
Điều này không có gì kỳ lạ cả.
Khi họ xuất hiện tại nơi này với thân phận là phụ nữ, đã định sẵn sẽ là bên bị coi là sai trái.
Sở Lạc dùng chân kẹp một tên đàn ông dưới thân, sau đó nhấc chân, người nọ lập tức bị hất bay lên, rơi thẳng vào trong bao tải mà chính hắn mang theo.
Sau đó cô lần lượt nhét bốn tên còn lại vào bao, rồi đá cả năm cái bao lăn đến trước quầy hàng ban nãy.
“Năm người, bán bao nhiêu?”
Tên đồ tể trừng to mắt, kinh ngạc nhìn Sở Lạc.
Khách đến mua thịt bỗng dưng bị nhốt vào bao tải rồi đem bán tại chỗ như người, cảnh tượng này vốn thường thấy ở chợ người. Nhưng người bị đem bán thường là phụ nữ. Đây là lần đầu tiên hắn gặp cảnh phụ nữ đem đàn ông ra bán, hắn sững người mất một lúc rồi mới cười nói:
“Thịt đàn ông không ngon bằng thịt đàn bà, nhưng thịt trên người họ nhiều hơn. Vậy đi, ta trả ba nghìn văn một người, thế nào?”
Những người trong bao nghe thấy mình sắp bị bán làm ‘người thịt’, lập tức giãy giụa điên cuồng, gào thét chửi rủa.
Nhưng lần này không còn ai để ý đến bọn họ nữa. Sau khi Sở Lạc thanh toán xong, nàng cùng Vãn Tranh rời khỏi chợ người.
“Chị gái của Tiểu Đồng chắc đã c.h.ế.t từ bốn năm trước, nhưng người ẩn trong túp lều cỏ ấy quả thực là người sống. Chúng ta phải quay lại thôn Cốc Giang một chuyến, hỏi Tiểu Đồng rõ ràng hơn.” — Vãn Tranh nói.
“Được.” Sở Lạc gật đầu, có phần hồn vía trên mây.
Lúc này Vãn Tranh cũng nhận ra sự khác thường ở nàng, liền hỏi: “Muội sao vậy?”
“Từ khi đến gần chợ “ rau người”, ta luôn có cảm giác có một con mắt đang dõi theo . Bây giờ… con mắt đó dường như vẫn đang theo sau lưng ta.”
Lời nói vừa dứt, sắc mặt của Vãn Tranh lập tức thay đổi, cô nhanh chóng mở rộng toàn bộ thần thức của mình. Tuy nhiên, cô chẳng phát hiện ra điều gì, mọi thứ vẫn bình thường.
Tuy nhiên Vãn Tranh không nghĩ đây là sự tưởng tượng của Sở Lạc, bởi gốc rễ của tên Quốc Sư tà đạo vì một lí do nào đó đã chọn tránh xa nơi này. Điều này chứng tỏ là vì nơi này có một tồn tại mà hắn sợ hãi, rất có thể, kẻ đang nhắm vào Sở Lạc chính là tồn tại này.
Không chút do dự, Vãn Tranh truyền đạt thông tin về môn phái.