Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - chương 141: Gì mà Hoàng đế Tuyên Vũ?

Cập nhật lúc: 2025-04-17 12:47:54
Lượt xem: 108

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Theo bản năng, nàng nghĩ đến Vãn Tranh sư tỷ, nhưng khi nàng vui mừng mở mắt, định gọi tên Vãn Tranh, thì lại nhìn thấy người đang tức giận cắn tay mình — biểu cảm lập tức đông cứng lại...

“Là ngươi?!” Sở Lạc kinh ngạc, cảm giác được răng của Liễu Tự Diêu vẫn đang nghiến mạnh, vội rút tay lại: “Ngươi buông ra! Thả ra mau!”

May mà nàng có luyện thể, nếu không chưa đánh đã bị thương thế này thì chẳng hay ho gì.

Tốn không ít sức lực mới rút được tay ra khỏi miệng Liễu Tự Diêu, Sở Lạc vừa định mắng thì đột nhiên phát hiện ánh mắt đang theo dõi mình bấy lâu nay đã biến mất không dấu vết.

Con mắt đó… đã không còn nhìn nàng nữa.

Trong lúc kinh hãi, ánh mắt Sở Lạc lại dừng lên người Liễu Tự Diêu.

“Nhìn cái gì mà nhìn, thật là xui xẻo, đi đâu cũng gặp ngươi cái tên trộm vặt này!” Liễu Tự Diêu cực kỳ bực bội nói.

“Ta mới là người xui xẻo đây, đang yên đang lành tự nhiên bị chó cắn một phát to như vậy!” Sở Lạc lập tức đưa ngón tay bị cắn sưng vù ra.

“Ngươi đúng là trơ trẽn..” Liễu Tự Diêu hét lên: “Phải là ta mới đúng! Ta đang làm pháp ở đây yên ổn thì bị con heo nào đ.â.m vào hai lần! Còn thò móng vào miệng ta sờ loạn nữa!”

“Ngươi mới là heo!”

“Ngươi là chó!”

Hai người giận dữ trừng mắt nhìn nhau, không gian trở nên im lặng một thoáng, sau đó đồng thời quay đầu đi hướng khác.

Sở Lạc khoanh tay, trong đầu lại nghĩ đến chuyện “làm pháp” mà “họa sĩ thiên tài” kia vừa nhắc đến.

Hắn đang làm pháp gì? Có phải phát hiện được manh mối nào về dị cảnh ở đây? Liệu có liên quan đến nhà họ Biện không?

Liễu Tự Diêu cũng bực bội dập tắt nén hương đang cháy dở trong tay, đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

Hôm qua y thấy Đảo chủ Minh Vân của Lăng Vân Tông vội vã bay qua, đích đến lại chính là thôn Cốc Giang phía trước không xa, chẳng lẽ có liên quan đến tiểu tặc này? Nàng có biết điều gì về Ngọc Cốt Đinh không?

Không khỏi quay đầu liếc nàng một cái, ai ngờ lại thấy Sở Lạc cũng đang liếc mình.

Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, lại là một trận ngượng ngùng.

“Hứ,” Sở Lạc vội vàng quay đầu đi chỗ khác, bước nhanh về phía trước, “Đúng là xui xẻo, mong lần sau đừng gặp lại cái tên họa sĩ thiên tài như ngươi nữa!”

Mồm thì nói thế, nhưng trong lòng nàng lại đang nghĩ có nên lén quay lại sau để xem thử tên họa sĩ thiên tài kia đang làm gì không.

Không ngờ phía sau lại vang lên tiếng bước chân – là Liễu Tự Diêu đang “giả vờ như không có gì” đi theo nàng.

Sở Lạc nghi ngờ đi một lúc lâu, phát hiện y vẫn theo sát phía sau, không nhịn được quay đầu lại.

Ai ngờ Liễu Tự Diêu lại nhanh miệng hơn:

“Đường lớn phân hai, ai đi đường nấy, tên tiểu tặc như ngươi sao cũng đi cùng đường với ta vậy?!”

Xong rồi, hắn nói trước mất rồi!

Sở Lạc nghẹn lời một lúc, sau đó “hừ” một tiếng rồi tiếp tục đi về phía trước.

Trong lòng thì kinh ngạc – ánh mắt của lão đạo sĩ kia thật sự không đuổi theo nữa.

Liễu Tự Diêu nhìn bóng dáng nhỏ bé phía trước, khẽ nheo mắt.

Rõ ràng đây không phải đường đến thôn Cốc Giang, tiểu tặc này chắc chắn có vấn đề!

Đi thêm một đoạn, phía trước mơ hồ hiện ra một đạo quán cũ kỹ, trên cổng còn treo biển “Lăng Vân Quán”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-141-gi-ma-hoang-de-tuyen-vu.html.]

Nàng đến đây làm gì?

Liễu Tự Diêu vẫn nghi ngờ mà đi theo.

Sở Lạc nhìn tấm biển không biết bị treo lên từ bao giờ cũng có chút kinh ngạc, đang định dùng hình dáng ông lão ngư ông mà bước vào thì chợt nhớ đến Liễu Tự Diêu phía sau, lại quay người lại.

“Thật xui xẻo! Sao ngươi cũng đến đây?”

Sở Lạc: “???”

Đáng ghét, lại bị hắn giành lời trước nữa rồi!

Sở Lạc nhìn hắn mấy cái, rồi mới bước vào đạo quán cũ kỹ, khoảnh khắc đi qua cửa lớn, pháp thuật ẩn thân được kích hoạt, nàng đã biến thành hình dáng ngư ông mà Tạ Dữ Quy từng gặp.

Sau khi bước vào đạo quán, cảnh tượng trước mắt khiến Sở Lạc càng thêm kinh ngạc.

Sân viện vốn đầy cỏ dại giờ đã sạch sẽ tinh tươm, cỏ đã được nhổ sạch, đến cả bụi bặm trên tường cũng được lau chùi.

Nhìn sâu vào trong, Tạ Dữ Quy đang xắn tay áo, chăm chú quét dọn chính điện, quá tập trung đến nỗi lúc Sở Lạc đi vào mới phát hiện.

Sở Lạc đã sớm nhìn ra, Tạ Dữ Quy là người có lý tưởng và nhiệt huyết, nếu không phải vì đường phía trước quá mù mịt, hắn sẽ không bao giờ chọn con đường tìm chết.

Giờ nàng xuất hiện, mang đến cho hắn một tia hy vọng, mà chỉ một tia hy vọng nhỏ nhoi ấy, hắn đã sẵn sàng tin tưởng, nguyện liều mình thêm một lần nữa.

Khi thấy bóng dáng quen thuộc của “ngư ông”, Tạ Dữ Quy lập tức buông giẻ lau trong tay, sải bước tiến lên, chắp tay hành lễ: “Lão tiền bối cuối cùng cũng đến.”

Nghe vậy, Sở Lạc cũng giơ tay vuốt vuốt bộ râu tưởng tượng, dùng giọng già nua nói: “Tử Uyên dạo này sống thế nào?”

“Nơi này rất tốt, che gió che mưa, lại trên núi cao, lúc rảnh có thể cùng gió mát trăng sáng, trò chuyện đôi ba câu với tượng thần tiên, cũng không cô quạnh,” Tạ Dữ Quy mỉm cười trả lời, rồi lại thấy Liễu Tự Diêu theo sau bước vào, liền nói tiếp: “Không ngờ lão tiền bối còn mang theo bằng hữu, chẳng hay là vì cái ‘thời cơ’ mà ngươi nhắc đến trước đó đã đến rồi sao?”

Liếc nhìn Liễu Tự Diêu đứng bên cạnh, Sở Lạc lập tức khoát tay nói: “Ta không quen hắn.”

Liễu Tự Diêu lúc đầu còn đang cau mày nhìn vẻ ngoài bị thay đổi sau khi Sở Lạc dùng pháp thuật che mắt, lúc này nghe vậy cũng nhanh chóng phụ họa:

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Đúng vậy, ta không cùng đường với kẻ này, ta chỉ tiện đường dừng chân nghỉ ở đạo quán này thôi.”

Hắn thì làm gì giống cái tên tiểu tặc này, lại còn dùng pháp thuật lừa gạt phàm nhân!

Sở Lạc lại đưa tay vuốt “râu”:

“Thời cơ vẫn là phải do người tạo ra, chuyện đó hãy tạm gác lại đã. Lão phu nhớ đạo quán này trước kia từng hoang phế tiêu điều, nếu Tử Uyên chỉ tạm thời nương thân ở đây, cớ sao lại phải tốn công tốn sức quét dọn nơi này đến vậy?”

Nghe vậy, Tạ Dữ Quy lại nở một nụ cười: “Lão tiên sinh, mời ngài xem.”

Nói xong liền dẫn Sở Lạc đi ra ngoài, thẳng đến bức tường có dòng chữ do Bạch Thanh Ngô lưu lại.

Hắn hăng hái nói:

“Nơi này từng được chính tay Tiên đế Nghiệp Quốc – Tuyên Vũ Hoàng đế đề chữ, cho thấy đây từng là mảnh đất linh thiêng sản sinh ra anh kiệt. Không ngờ nay lại trở nên tàn tạ thế này. Tạ mỗ tuy chẳng có tài cán gì, nhưng vẫn có thể quét dọn cỏ dại cho đạo quán này, phần nào khôi phục dáng vẻ huy hoàng ngày xưa.”

Việc có người nhận ra sư tổ nhà mình cũng không có gì lạ, điều làm Sở Lạc thấy lạ là… sao điều hắn biết lại hoàn toàn khác với điều nàng từng nghe?

“Cái gì mà Tuyên Vũ Hoàng đế?”

“Lão tiên sinh là người ngoài thế tục, không rõ sự đời cũng là điều dễ hiểu. Lịch sử Đại Nghiệp đế quốc đã có từ mấy nghìn năm trước rồi, vị Tuyên Vũ Hoàng đế kia chính là vị quân vương đầu tiên của Đại Nghiệp vương triều.”

Khi nhắc đến chuyện này, ánh mắt của Tạ Dữ Quy như bừng sáng ánh sao, tâm trạng cũng trở nên kích động.

“Từ xưa đến nay, người có thể xứng với danh hiệu ‘thiên cổ nhất đế’, Tạ mỗ chỉ thừa nhận hai vị. Một là Tuyên Vũ Hoàng đế Bạch Thanh Ngô, sinh ra nơi chiến địa, lớn lên trong cảnh nghèo khó, nhưng nhờ vào thực lực của bản thân mà có thể từng bước bước lên ngôi cửu ngũ chí tôn. Sau đó chinh phạt khắp thiên hạ, không một lần chiến bại, đại nghiệp thành tựu khi ông mới chỉ hơn ba mươi tuổi. Chỉ tiếc vài năm sau ông đã chán ngán phú quý, chủ động thoái vị nhường ngôi, rời bỏ hồng trần, tìm đến con đường tu đạo...”

Loading...