Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 144: Tôi rất muốn tìm thấy hắn
Cập nhật lúc: 2025-04-18 11:52:32
Lượt xem: 98
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vẫn còn người nhớ đến Biện Chiêu Đệ, người nhớ nàng suốt bốn năm qua, chỉ có đứa em trai nhỏ mà nàng tự tay nuôi dưỡng.
Nàng đã đồng ý yêu cầu của cha, nhưng trên đời này có ai muốn trở thành một hy sinh không thể cứu vãn? Nhưng hôm đó, cha lại nhắc đến đứa em trai nhỏ.
Trong phòng, Sở Lạc đặt thần thức vào từng cuộn ngọc giản, tìm cách phá giải chiếc Ngọc Cốt Đinh. Thời gian dài khiến thần thức hao mòn, trên mặt nàng xuất hiện vẻ mệt mỏi, không thể kiềm chế được ngáp dài một cái.
“Tiểu Lạc, đi nghỉ ngơi một chút đi,” Minh Vân Đảo Chủ nói, rồi bế Tần Tiểu Sa đã ngủ say trong đống ngọc giản đưa cho nàng “Mang Tiểu Sa cùng đi.”
“Thần thức còn một chút, ta sẽ kiểm tra thêm một ít ghi chép nữa.” Sở Lạc bế Tần Tiểu Sa lên giường rồi lại quay lại.
Liễu Tự Diêu im lặng rất lâu, rồi mới lên tiếng: “Biện Chiêu Đệ vốn không có tội, hơn nữa chiếc Ngọc Cốt Đinh là từ Thần Ma Cảnh thoát ra, cho nên dù thế nào cũng không thể trực tiếp tiêu diệt linh hồn của nàng. Hiện tại xương trắng của nàng đã hòa vào chiếc Ngọc Cốt Đinh, trở thành một con quái vật. Nếu trực tiếp lấy chiếc đinh xương ra, nó sẽ kích phát tà tính của nàng, gây trọng thương cho người gần đó.”
Minh Vân Đảo Chủ cũng lo lắng nói: “Nếu thực sự không thể làm gì khác, chỉ có thể dùng cách ngốc nghếch nhất.”
“Cách ngốc nghếch nhất?”
“Đưa nàng đến một nơi không có người, thiết lập kết giới, sau đó giải phóng toàn bộ oán khí và tà tính của nàng, từ từ tiêu hao hết. Khi nàng lại trở thành một bộ xương trắng, lúc đó chiếc đinh xương sẽ có thể dễ dàng lấy ra.”
Đối diện với nỗi đau của chính mình, nàng có thể sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Sở Lạc nghĩ như vậy, vội vàng hỏi: “Liệu linh hồn có thể giữ nguyên được không?”
Nghe vậy, Minh Vân Đảo Chủ và Liễu Tự Diêu đều im lặng.
“Tiểu Lạc à,” Minh Vân Đảo Chủ thì thầm: “Thực ra trên đời này, không phải chuyện gì cũng có thể hoàn hảo…”
Liễu Tự Diêu cũng liếc nhìn nàng một cái: “Ta đã từng xử lý một vài vụ án, oán khí quá nặng khi thẩm thấu vào linh thể sẽ làm cho sức mạnh của oán quỷ tăng lên, đồng thời khiến chúng hoàn toàn bị đồng hóa, trở thành linh hồn ác độc. Điều này không thể cứu vãn được, gần như không có ngoại lệ.”
Sở Lạc im lặng đi sang một bên, tiếp tục dùng thần thức kiểm tra sách vở.
Vào lúc chiều tối, Vãn Tranh trở về từ chợ” rau “ thông báo tin tức trong ngày.
“Xác nàng đã bị vứt xuống núi phía sau, sáng mai trời chưa sáng sẽ hồi sinh với thân thể mới. Nếu muốn làm gì, tốt nhất là làm ngay bây giờ.”
Vãn Tranh không nói rõ, nhưng mọi người đều hiểu ý nàng.
Hành động ngay bây giờ, đừng để nàng phải chịu thêm một lần tra tấn với nghìn d.a.o vạn đao.
“Dự đoán ban đầu, sau khi nàng hồi phục ký ức, sức mạnh của nàng dù không đạt tới cấp độ hóa thần, nhưng trong mức độ xuất khiếu, nàng cũng rất khó đối phó. Nếu thực sự động thủ, mọi người trong bán kính trăm dặm sẽ bị ảnh hưởng và có thể thương vong.”
Minh Vân Đảo Chủ lo lắng nói: “Ta có thể bày trận pháp, nhưng dù là ở núi sau hoang vắng, vẫn có thể ảnh hưởng đến dân làng gần đó. Chúng ta phải di chuyển họ đi.”
Liễu Tự Diêu thẳng thắn nói: “Tiền bối Minh Vân, người có thể giao việc này cho ta.”
Sau khi bàn bạc xong, nhóm Sở Lạc và Minh Vân Đảo Chủ lập tức hành động, tiến về núi sau nơi Biện Chiêu Đệ đang nằm.
Trong đêm tối, Liễu Tự Diêu cầm bút ngọc, bay lên một ngọn núi nhỏ và nhìn xuống những ngôi làng dưới chân.
Sau khi xác định phạm vi thi triển pháp thuật, hắn nhanh chóng vẽ những đường nét trong không trung bằng bút.
"Hoàng Ưu Đồ."
Một bức tranh thủy mặc nhanh chóng hình thành, rồi biến thành hàng triệu giọt mực, bay về phía từng ngôi nhà.
Chẳng mấy chốc, người dân tự động mở cửa, đàn ông, phụ nữ, trẻ em đều cùng nhau bước ra ngoài, hướng về phía thị trấn gần đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-144-toi-rat-muon-tim-thay-han.html.]
Họ có vẻ bình thường, vừa nói chuyện vừa cười đùa, dường như không nhận ra rằng hiện tại là ban đêm, và lẽ ra họ nên đi ngủ.
Đường đến thị trấn chỉ có một, lúc này, con đường đầy người, nhưng họ di chuyển rất trật tự.
Giống như một cuộc mộng du tập thể quy mô lớn.
Cùng lúc đó, bộ xương trắng bị bỏ lại trên núi sau cũng từ từ mọc ra một cơ thể hoàn chỉnh, bắt đầu từ tim, gan, lá lách, phổi và thận.
Trong đêm tĩnh lặng, chỉ có một vài bóng người đang bày trận, di chuyển qua lại giữa những ngọn núi hoang vắng.
Không rõ lý do, đạo sĩ già không xuất hiện nữa, có thể ông ta đã rời khỏi đây.
Đến khi bình minh ló rạng, trận pháp ngăn cách thế giới bên ngoài đã hoàn thành, Liễu Tự Diêu cũng đã chuyển tất cả dân làng đến thị trấn gần đó, bộ xương trắng đã hoàn toàn biến thành Biện Chiêu Đệ sống động.
Sở Lạc nghĩ rằng vẫn còn thời gian. Mặc dù trận chiến sắp tới không phải là chuyện mà mình có thể tham gia, nhưng nàng vẫn ngồi thiền tại chỗ để khôi phục linh lực, sẵn sàng giúp đỡ bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, ngay sau đó, một bóng dáng thiếu nữ vội vã chạy về phía nàng.
"Tiểu thư, tiểu thư!"
Giọng của Biện Chiêu Đệ vang lên trong trận pháp, và ngay lập tức, thần thức của Minh Vân đảo chủ, Vãn Tranh cùng Liễu Tự Diêu đồng thời tập trung về phía này.
Nhưng khi họ nhìn thấy Biện Triều Đệ đột nhiên chạy đến trước mặt Sở Lạc, sắc mặt ba người đều trắng bệch.
Chết tiệt, sao sau khi nàng ta tỉnh dậy lại không chạy đi đâu mà lại chạy thẳng về phía Sở Lạc?
Một sai sót nhỏ thôi, Sở Lạc có thể bị nàng ta g.i.ế.c ngay lập tức!
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Vãn Tranh đột nhiên di chuyển, nhưng Minh Vân đảo chủ đã ngăn lại.
"Không thể đi được!" Biện Chiêu Đệ đã phát hiện ra sự khác thường, nếu chúng ta đến gần và chọc giận nàng, sẽ không thể cứu Sở Lạc được nữa.”
Ba người chỉ có thể lo lắng đứng nhìn từ xa.
"Tiểu thư!" Biện Chiêu Đệ mặc áo đầy máu, trong lúc vội vàng đã đánh mất một chiếc giày, mắt nàng đầy nước mắt, "Người có nhìn thấy một đứa trẻ cao cỡ này không? Nó tên là Tiểu Đồng, là đệ đệ của ta. Ta vừa ngủ một chút mà giờ không tìm thấy nó nữa…"
Nghe đến đây, lòng những người khác lập tức lạnh lẽo. Ký ức của nàng ta bắt đầu có sự sai lệch.
Lẽ ra, nàng ta phải nghĩ đến chuyện đã phải đi đến chợ người “ rau”, nhưng khi nhận ra mình không thể rời khỏi ngọn núi hoang này, ký ức của nàng ta bắt đầu thay đổi.
"Tiểu thư, xin người nghĩ kỹ, hiện giờ là năm đói kém, đệ đệ ta còn nhỏ không hiểu gì cả, nếu bị kẻ xấu bắt đi, nó sẽ mất mạng," Biện Chiêu Đệ đột nhiên nắm lấy tay Sở Lạc, đôi mắt đầy lệ cầu xin, "Người có nhìn thấy nó không? Có nhìn thấy Tiểu Đồng không?"
Sở Lạc ngẩn người, nhìn vào đôi mắt đầy nước mắt của nàng, bỗng nhớ lại những lời cứng rắn của đứa trẻ ấy trong đầu.
"Chết rồi thì có thể thành ma, thành ma thì có thể đi tìm tỷ tỷ."
"Chắc chắn các người không phải là người thường, có thể dẫn ta đi tìm tỷ tỷ được không?"
"Chỉ cần các người giúp , ta có thể làm bất cứ điều gì. Ta có thể chịu bán làm người “ rau” cũng được!"
Chẳng lẽ đúng như lời Vãn Tranh sư tỷ đã nói? Liệu hai tỷ muội này thật sự không thể gặp nhau lần cuối, dù chỉ một lần?
Nhưng họ đâu có làm gì sai.
Biện Chiêu Đệ vẫn tiếp tục khóc lóc cầu xin.
"Tiểu thư, ta cầu xin người, nếu người thấy đệ của ta, xin hãy nói cho ta biết. Ta rất muốn tìm được nó…"