Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 149: Vương gia Hoài An
Cập nhật lúc: 2025-04-19 12:40:29
Lượt xem: 83
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong yến tiệc, tiếng ca múa rộn ràng, rượu ngon được nâng mời liên tục.
Các cung nữ xếp thành hàng dài, tay nâng các món mỹ thực vừa được đưa ra từ ngự thiện phòng, bước chân nhẹ nhàng như hoa sen tiến vào trong đại điện.
Hai người ẩn thân ngồi trên tường cung.
Sở Lạc nhìn vào trong đại điện, khẽ lẩm bẩm: “Quân chủ nước Tĩnh hiền minh, đương nhiên sẽ thu hút nhiều tu sĩ đến đầu quân, ta nhìn mấy người tu sĩ ngồi trên kia, hình như ai nấy đều không tầm thường.”
Lý Thúc Ngọc thì dùng pháp thuật lấy từ dòng người đang di chuyển một miếng bánh hoa mai.
“Sư muội, cái này ngon lắm, muội nếm thử xem.”
Sở Lạc quay sang, tim bỗng đập thình một cái, vội nói: “Sư huynh, huynh mau trả lại đi, nếu không chúng ta sẽ bị đám tu sĩ trong đó phát hiện mất!”
“À, ta quên mất trong yến tiệc còn mấy người đó,” hắn chỉ cười nhạt, rồi nói tiếp, “Nhưng mà muội nếm thử xem.”
Sở Lạc lại lần nữa tròn mắt kinh ngạc. Đây thật sự là phong cách hành sự của Lý sư huynh sao?
Khoảnh khắc tiếp theo, miếng bánh hoa mai đã bị Lý Thúc Ngọc đút thẳng vào miệng nàng.
Một bóng dáng mặc hoa phục từ trong điện bay vọt ra, quả nhiên là phát hiện ra hai người bọn họ, đáp thẳng xuống trước tường thành.
“Tiểu tặc phương nào, dám cả gan ăn trộm điểm tâm của cung yến, mau hiện thân!” Người tu sĩ kia lên tiếng quát.
Hắn chỉ một mình ra ngoài, vốn định không kinh động đến những người khác trong yến tiệc, đang muốn nhân dịp hôm nay Lý Bá Khiêm vui vẻ, bắt một tên trộm nhỏ tới để lấy lòng, nào ngờ khi hai người hạ thân xuất hiện trước mặt, hắn suýt nữa sợ đến đứng không vững.
Ánh mắt tu sĩ đó biến sắc, vội lùi một bước, khom người hành lễ: “Bái kiến Hoài An vương gia, Vương gia sao không vào dự yến? Bệ hạ vẫn luôn giữ chỗ cho ngài đó.”
Sở Lạc cũng ngừng nhai đồ ăn.
“Tề tiên sinh,” Lý Thúc Ngọc mỉm cười, nói: “Phiền người báo với hoàng huynh một tiếng, nói rằng sư muội ta đến rồi, yến tiệc hôm nay ta không tham dự nữa.”
“Vâng.” Tề tiên sinh vội đáp lời, đang quay người chạy vào thì lại nghe tiếng Lý Thúc Ngọc gọi lại:
“Chờ đã, làm phiền mang thêm một đĩa bánh hoa mai ra.”
“Chỉ bánh hoa mai thôi sao? Vương gia còn cần thêm gì khác không?”
Nghe vậy, Lý Thúc Ngọc quay đầu nhìn Sở Lạc đang đứng phía sau mình.
Thấy nàng như hóa đá, đoán chắc không thể nói ra lời nào, hắn lại quay đầu mỉm cười nói: “Tạm thời vậy là đủ.”
Phía Minh Vân đảo chủ, Trần Bỉnh Nam sau khi nghe kể xong, cảm xúc trở nên vô cùng kích động.
“Ngươi đang hại ta! Rõ ràng là cố tình hại ta mà!”
Trần Bỉnh Nam bước nhanh tới trước mặt người kia: “Ta mới chỉ vừa bước vào Xuất Khiếu trung kỳ mà ngươi lại bảo ta dẫn theo tiểu đồ đệ của Cửu trưởng lão lên kinh thành Nghiệp Quốc tìm đám tà tu gây sự. Vậy có hợp lý không? Quá vô lý!”
“Hơn nữa, ngươi cũng biết sở trường của ta không phải là chiến đấu. Ta làm sao thắng nổi bọn tà tu chứ? Nhỡ mà chọc giận hắn, hắn g.i.ế.c cả thành thì sao? Bấy nhiêu mạng người đó, tính vào đầu ta hay đầu ngươi?”
“Còn nữa, lỡ tiểu đồ đệ của Cửu trưởng lão gặp chuyện ở kinh thành Nghiệp Quốc, thì Cửu trưởng lão có nuốt sống ta luôn không?”
Minh Vân đảo chủ liên tục vẫy tay cố gắng xoa dịu cơn giận của hắn: “Vốn đã là chuyện mong manh – vừa muốn g.i.ế.c tà tu, vừa muốn đảm bảo dân chúng Nghiệp Quốc không bị tổn hại. Chính vì thế ta mới nghĩ đến ngươi. Ngươi là Thổ linh căn, chẳng phải giỏi nhất khoản độn thổ đào tẩu hay sao?”
“Người trẻ tuổi mà, luôn nhiệt huyết hừng hực, chúng ta làm trưởng bối cũng khó mà ngăn cản được, chỉ có thể âm thầm chuẩn bị sẵn đường lui cho bọn chúng thôi. Lần này nàng đến kinh thành Nghiệp Quốc một chuyến, về sau cũng sẽ không cố chấp nữa. Nếu không g.i.ế.c được tà tu, ít nhất ngươi còn có thể dùng độn thổ dẫn con bé trốn khỏi Nghiệp Quốc, ta nghĩ tới lui, chỉ có ngươi là người thích hợp nhất thôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-149-vuong-gia-hoai-an.html.]
Trần Bỉnh Nam cũng cau mày trầm ngâm một lúc.
“Vậy ý ngươi không phải là muốn ta đi g.i.ế.c tên quốc sư tà tu kia, mà chuyến này thực chất là để dập tắt ý định muốn cứu lấy Nghiệp Quốc của cô bé đó?”
“Haizz…” Minh Vân đảo chủ bỗng nhiên thở dài, “ Nghiệp Quốc chính là một khối u ác tính. Chỉ tiếc là tên tà tu kia từ khi đến Nghiệp Quốc thì chưa từng rời khỏi biên giới một lần nào, muốn dụ hắn ra ngoài để tiêu diệt là điều không thể. Hệ thống rễ dưới lòng đất của hắn luôn giám sát tình hình dân chúng, muốn di dời họ để rồi hành động cũng không khả thi.”
Trần Bỉnh Nam cũng nói: “Đây đúng là một bài toán không có lời giải.”
Suy nghĩ hồi lâu, Trần Bỉnh Nam cuối cùng cũng mở miệng đồng ý.
“Nếu đã vậy, thì ta sẽ đi một chuyến đến kinh thành Nghiệp Quốc ! Nhưng ngươi phải ở lại đây, ta còn một đống việc chưa làm xong, ngươi phải giúp ta hoàn thành!”
Nụ cười vừa mới nở trên gương mặt Minh Vân đảo chủ lại chậm rãi tan biến.
Sau khi họ bàn bạc xong cùng nhau ra ngoài tìm Sở Lạc, đúng lúc gặp được Lý Thúc Ngọc đang dẫn nàng dạo chơi trong cung.
“Ha ha ha, đã gặp rồi thì tiểu Sở chắc cũng biết thân phận của Thúc Ngọc rồi nhỉ.” Minh Vân đảo chủ nhìn hai người phía xa, cười nói.
Sở Lạc vẫn đang cầm bánh mai hoa trong tay, nghe vậy liền đáp nhanh: “Minh Vân tiền bối, Lý sư huynh cố ý giấu ta đó!”
“Hắn về nhà mình rồi mà, tự do thoải mái thôi!”
Nghe vậy, Lý Thúc Ngọc cũng ngượng ngùng cười, hành lễ nói: “Tham kiến sư tôn, Trần tiền bối .”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Sở Lạc theo sau Lý Thúc Ngọc cũng hành lễ.
Đảo chủ Minh Vân khoát tay qua loa, rồi nói tiếp: “Tiểu Sở à, chuyện của ngươi đã bàn xong rồi, vị Trần đạo trưởng đây là trưởng lão của Ám bộ chúng ta, lần này sẽ do ông ấy dẫn ngươi đến kinh thành Nghiệp Quốc , tiêu diệt tên quốc sư tà tu kia.”
“Sư tôn,” Lý Thúc Ngọc lên tiếng: “Đệ tử nghe chuyện tiểu sư muội kể về Nghiệp Quốc, lần này cũng muốn đi cùng muội ấy một chuyến.”
“À?” Đảo chủ Minh Vân chớp mắt, quay đầu trao cho Trần Bỉnh Nam một ánh nhìn.
Ý ánh mắt đó như hỏi rằng, mang theo hai người chạy trốn thì có ổn không?
Trần Bỉnh Nam trợn mắt lườm y một cái, rồi lại nhìn hai tiểu bối phía trước, gật đầu qua loa: “Được được được, đi thì đi, tất cả cùng đi!”
Nghe vậy, trên mặt Lý Thúc Ngọc và Sở Lạc đều nở nụ cười.
Tâm trạng đảo chủ Minh Vân cũng rất vui vẻ, vuốt râu cười nói: “Chuyến này nguy hiểm lắm, hai đứa mà chỉ có dũng khí mà không có mưu kế thì không được đâu, phải chọn đúng thời cơ, biết cách nắm bắt lòng người.”
Y chỉ nói qua loa, dù sao thì đường trốn đã được sắp xếp ổn thỏa, không ngờ hai tiểu bối trước mặt lại nghe rất chăm chú.
“Chọn đúng thời cơ, nắm bắt lòng người,” Sở Lạc gật đầu thật mạnh: “Con ghi nhớ rồi.”
“Nhớ được thì tốt, nhớ được thì tốt.”
Trần Bỉnh Nam cũng lên tiếng: “Chuyện không thể trì hoãn, chúng ta lên đường ngay bây giờ, còn có thể tìm chỗ dừng chân gần kinh thành Nghiệp Quốc trước khi trời tối.”
Ba người lập tức lên đường, đến hoàng hôn thì dừng lại ở vùng ngoại ô gần kinh thành tạm thời ngồi thiền điều tức, khôi phục nguyên khí.
Còn Sở Lạc thì ngồi xếp bằng trên mặt đất, viết một bức thư, sau đó gấp thành hạc giấy, truyền linh lực vào rồi thả bay đi xa.
“Sư muội đang viết thư cho vị thi nhân vẫn trụ lại đạo quán kia sao?” Lý Thúc Ngọc bước lại gần.