Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 150: Sân khấu và kẻ ăn mày

Cập nhật lúc: 2025-04-19 12:41:07
Lượt xem: 90

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sở Lạc gật đầu: “Muội viết một bức thư báo tin hiện tại cho hắn, để hắn  khỏi phải lo lắng.”

Lời vừa dứt, bỗng thấy mây đen tích tụ trên bầu trời, gió thổi vù vù, một trận mưa nữa lại sắp đổ xuống.

Dưới sự dẫn dắt của linh lực, hạc giấy vẫn bay vững vàng trong cơn gió lớn, dù phía trước sắp gặp  mưa lớn cũng không bị ướt.

“Lại sắp mưa nữa rồi.”

“Trước đây Nghiệp Quốc đã trải qua một trận hạn hán, giờ e là sẽ gặp đại hồng thủy. Thiên phạt này vốn khởi nguồn từ vị hoàng đế của Nghiệp Quốc, cứ tiếp tục như vậy, nơi này có lẽ sẽ trở thành vùng đất hoang.” – Lý Thúc Ngọc cũng nói.

Sở Lạc thì thì thầm: “Quân vương có tội, bá tánh chịu họa, đó chính là sự thật tàn nhẫn nhất.”

Trần Bỉnh Nam liếc nhìn về phía kinh thành, dặn dò hai người:

“Cả kinh thành đều nằm trong sự giám sát bằng thần thức của tên tà tu đó. Ngày mai sau khi chúng ta vào thành, chắc chắn hắn sẽ phát hiện thân phận thật sự của ta. Hắn sẽ nghĩ gì thì chưa biết, nhưng chúng ta cần phải thật cẩn trọng. Hai đứa nhất định phải bám sát ta.”

Trong hoàng cung Nghiệp Quốc, hơi nước bốc lên từ hồ suối nước nóng, mỹ nhân để lộ bờ vai thơm ngát, dựa vào cột đá chạm trổ kim ngọc vung tay vẫy lụa. Làn gió ấm trong điện làm những tấm rèm đỏ rủ xuống khẽ lay động.

Một kẻ mặc long bào, thân hình béo phì, lấy yếm phụ nữ bịt mắt, đi lại trong đại điện tràn ngập mùi hương son phấn.

Trong đêm đen, điện Chính Nghiệp vẫn sáng rực đèn lửa, tiếng nhạc trác táng vang vọng không dứt.

Trái ngược hoàn toàn với sự xa hoa náo nhiệt nơi đây, là điện Đạo Anh tĩnh mịch u ám.

Từng người đàn ông gầy gò như bộ xương đang bị cấm vệ quân giám sát, dựng lên một sân khấu hát tuồng. Đao trong tay đám lính đều đã tuốt khỏi vỏ, chỉ cần ai đó cất tiếng nói, hoặc động tác chậm chạp, lập tức sẽ bị xông lên c.h.é.m g.i.ế.c không chút khoan nhượng.

Người bị c.h.é.m c.h.ế.t sẽ bị quẳng ngay xuống huyết trì dưới sân khấu, làm bạn với vô số t.h.i t.h.ể đang trôi nổi trong đó.

Sân khấu gần hoàn thiện, huyết trì cũng đã tràn đầy máu. Không biết đã đổi bằng bao nhiêu mồ hôi và sinh mạng của dân lành.

Bầu không khí u uất tuyệt vọng kéo dài đến tận bình minh. Khi sân khấu hoàn thành, đám dân chúng bị ép lao động cũng bị cấm quân dồn đến bờ huyết trì.

Đám lính đứng phía sau họ, đồng loạt giơ cao những thanh đao sáng loáng.

Máu nhuộm cả một vùng trời.

Phía trước có một tiểu đạo đồng cung kính dẫn đường, theo sau là một người đàn ông trung niên khoác đạo bào dệt chỉ vàng, nét mặt cay nghiệt, tóc hai màu đen trắng lẫn lộn.

“Đài hát đã dựng xong, hôm nay là ngày vui lớn, từ giờ trở đi sư tôn có thể ở đây nghe hát mỗi ngày rồi.”

“Đệ tử đã sai người bắt hết tất cả các đoàn hát trong thành về, hôm nay sư tôn muốn nghe tuồng nào?”

Phí Quốc Sư nhìn đài hát lộng lẫy vàng son, trong mắt lộ vẻ gian tà: “Tất nhiên là phải nghe vở tuồng đầu tiên ta từng được nghe trong đời – ‘Phong Thần’.”

“Đi! Gọi cho sư tôn đoàn hát nổi danh nhất đến, bắt họ hóa trang nhanh lên, sư tôn muốn nghe ‘Phong Thần’!”

Một tiểu đạo đồng khác hiểu biết về phong tục dân gian bèn lên tiếng: “Sư tôn, vở ‘Phong Thần’ thường chỉ hát vào lúc có người c.h.ế.t ở nông thôn thôi mà…”

Phí Quốc Sư cười đắc ý: “Hồi ta mười bảy mười tám, từng đến một thôn nhỏ xin ăn, đúng lúc nhà kia phu quân của một tiểu nương tử mới mất, đang tổ chức tang lễ. Ta được mời ăn cỗ, ăn đến no căng bụng, khi đó trên sân khấu đang diễn vở ‘Phong Thần’.”

“Ta mải nghe tuồng đến mê mẩn, bỗng nhiên có tiếng khóc tang, ta chạy đến xem, hóa ra là tiểu quả phụ đang ôm quan tài phu quân khóc. Ta liền xông tới hôn nàng một cái!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-150-san-khau-va-ke-an-may.html.]

“Há há, sư tôn nên rước nàng ấy về làm vợ mới phải!”

“Lúc ấy thì ai thèm để ý đến tên ăn mày hôi hám chứ. Ta bị người nhà nàng ấy kéo ra đánh một trận tơi bời, vừa ăn no mà bị đánh đến nôn hết cả ra.”

“Thế chẳng phải sư tôn lại đói bụng rồi sao? Dám để ăn mày đói bụng, cái nhà đó nhất định không có kết cục tốt!”

“Ha ha ha, vẫn là ngươi thông minh. Tối hôm đó ta lẻn vào nhà chúng, cầm d.a.o đ.â.m c.h.ế.t phụ thân và huynh trưởng của tiểu quả phụ kia. Da thịt đàn bà mềm mại, không thể dùng dao, phải lấy lụa trắng từ từ siết c.h.ế.t mới được.”

“Hoàng thượng có những bản lĩnh ấy, hóa ra đều học từ sư tôn cả.”

Tại điện Chính Nghiệp, lúc bình minh, nơi đây đã không còn cảnh xa hoa trụy lạc như đêm qua, mà chỉ còn lại sự c.h.ế.t chóc tĩnh lặng.

Trên những tấm rèm đỏ rủ xuống, treo lủng lẳng vài t.h.i t.h.ể mỹ nhân đã mất mạng.

Vị hoàng đế Nghiệp Quốc với vẻ mặt thỏa mãn tỉnh dậy từ suối nước nóng, đôi mắt còn mơ màng mở ra. Nhìn cảnh tượng trước mắt, sắc mặt hắn vẫn thản nhiên, chỉ nhàn nhạt nói: “Lại ra tay nặng quá rồi.”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Trên đài hát ở điện Đạo Anh, các kép hát đều đã hóa trang xong, chỉ chờ một câu từ Phí Quốc Sư là có thể bắt đầu biểu diễn.

Thế nhưng Phí Quốc Sư đang ngồi ngay ngắn trên ghế, đối diện sân khấu, lại khẽ lẩm bẩm: “Vẫn còn thiếu gì đó, thiếu một chút gì đó…”

Đạo đồng đứng bên phải lập tức phất tay ra hiệu cho đám cấm vệ quân: “Đi, bày tiệc cỗ cưới cho sư tôn! Rồi bắt một đôi vợ chồng trẻ tới đây, giữ lại người nữ, còn gã nam thì g.i.ế.c đi!”

Đám cấm vệ quân lập tức đi làm theo lệnh. Phí Quốc Sư hài lòng gật đầu: “Có dáng vẻ đấy, giống thật, đáng thưởng!”

Nói xong, hắn ném cho đạo đồng bên phải một chiếc hộp. Đạo đồng mở hộp ra, vừa nhìn thấy thứ bên trong, mắt lập tức sáng rực, vội vàng quỳ xuống dập đầu:

“Đa tạ sư tôn, đa tạ sư tôn!”

“Có được nội đan của yêu quái cây này, đệ tử sau này cũng có thể trở thành người như sư tôn. Chỉ là đệ tử xin mạo muội hỏi, nội đan này dùng thế nào ạ?”

Nghe vậy, đạo đồng đứng bên trái không khỏi trừng mắt ghen tị với hắn.

Phí Quốc Sư nheo mắt cười: “Thứ này thì có gì phải kiêng kỵ? Ăn luôn là được rồi, trên đời có thứ gì mà ta không ăn đâu?”

Nghe vậy, đạo đồng kia liền lấy hết can đảm, trực tiếp nuốt luôn nội đan yêu cây vào bụng.

Chỉ trong chớp mắt, toàn thân hắn biến thành màu vỏ cây khô, làn da nứt toác từng mảng, giống hệt như thân cây già mục.

Hắn ngã vật ra đất, mắt trợn tròn đầy đau đớn, khiến đạo đồng bên trái cũng bị dọa cho tim nhảy dựng lên.

“Đó là phúc phận của hắn, chịu chút khổ có đáng gì đâu.” – Phí Quốc Sư thản nhiên nói, bỗng nhiên khẽ cau mày rồi lại thả lỏng, trong mắt lộ ra nụ cười xảo quyệt:

“Lâu lắm rồi không có khách, may quá, có người đến nghe hát cùng ta rồi.”

Cổng thành kinh đô đóng chặt, khắp nơi đều có trọng binh canh giữ nhằm ngăn không cho dân thường trốn thoát.

Sở Lạc và hai người khác dựa vào thuật độn thổ của Trần Bỉnh Nam mà tiến vào, ba bóng người xuất hiện trong một con hẻm vắng.

Vừa vào thành, họ không mở miệng nói gì, Trần Bỉnh Nam lập tức truyền âm vào thức hải của hai người kia.

“Tên tà tu đó hẳn đã biết ta đến, tính tình hắn quái đản, không ra tay ngay đâu. Chúng ta phải tìm cách tiếp cận, rồi mới chờ cơ hội ra tay.”

Loading...