Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 152: Chẳng phải rất buồn cười sao?
Cập nhật lúc: 2025-04-19 12:42:13
Lượt xem: 84
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dáng vẻ kia trông như yêu quái do cây tu thành, nhưng lại mặc lên da người, chẳng lẽ là... nhân yêu?”
“Hửm? Cái từ ‘nhân yêu’ này ta chưa từng nghe qua,” Phí quốc sư tiếp tục bước tới, “nhưng hắn quả thật vừa là người, vừa là yêu.”
“Không phải người hoàn toàn, cũng chẳng phải yêu hoàn toàn?” Sở Lạc lại nói.
Phí quốc sư hơi nhíu mày, lời đều là một nghĩa, nhưng từ miệng tiểu nha đầu này thốt ra, sao lại khó nghe như thế?
Mấy người bị cấm quân áp giải đến lúc trước đang quỳ trên mặt đất, người nữ nhân kia vẫn còn đang khóc bên cạnh t.h.i t.h.ể của phu quân.
Một đạo đồng khác thì đã thay sang bộ đồ hành khất rách rưới, bên hông giắt một con d.a.o găm, hớn hở bước tới hành lễ với Phí quốc sư.
“Sư tôn, đồ nhi đã cải trang xong, chỉ đợi tiệc mừng được bày ra, là có thể bắt đầu vở diễn!”
“Tốt, tốt,” Phí quốc sư cười gật đầu: “Nếu ngươi có thể diễn đến mức khiến ta vui lòng, sẽ có trọng thưởng!”
Nói xong, y híp mắt nhìn về phía ba người Sở Lạc, cười nói: “Vở diễn tiếp theo, chắc chắn là lần đầu tiên các vị được xem.”
Ánh mắt y cố ý dừng lại trên người Lý Thúc Ngọc một lát, rồi cười nói: “Người quá thiện lương chỉ e là không chịu nổi đâu.”
Ánh mắt của Sở Lạc rời khỏi đạo đồng đã nuốt yêu đan trên mặt đất, rồi nhìn về phía đạo đồng mặc áo ăn mày.
Lại nhìn kỹ con d.a.o găm giắt sau lưng hắn.
“Hoàng thượng giá lâm ——” một giọng thái giám the thé bất ngờ vang lên.
Nghe vậy, Phí quốc sư lập tức quay người nghênh đón, Sở Lạc và những người còn lại cũng đồng loạt nhìn sang.
Ngoài cửa cung, long liễn của hoàng đế dừng lại, hắn lười nhác nghiêng người trong kiệu, từ xa liếc mắt nhìn Phí quốc sư đang bước tới.
“Quốc sư à, gần đây ngươi ở điện Đạo Anh làm cái gì vậy?”
“Tâu bệ hạ, thần sai người dựng một sân khấu, xem hát kịch cũng là thú vui của thần. Nay bệ hạ đã tới, sao không cùng xem thử một vở?”
Lão hoàng đế béo phì uể oải phất tay: “Xem hát có gì thú vị chứ? Trẫm muốn mở một đợt tuyển tú, tìm thêm mỹ nhân vào cung hầu hạ. Gần đây trẫm cứ thấy bồn chồn, rất mệt mỏi.”
Trong lúc Quốc sư đang nói chuyện với hoàng đế, trong tay Sở Lạc bỗng xuất hiện một trận bàn.
Trận Giả Mộc Tinh Phách – là một trong những lễ vật do Thất Trận Tông tặng nàng, phẩm cấp không cao, không có tác dụng gì với tu sĩ trên Kim Đan.
Ban đầu nó là loại trận pháp phòng ngự, có thể kháng lại pháp thuật hệ Mộc, nguyên lý hoạt động lại khá giống cột thu lôi.
Nó có thể hấp dẫn vật thể hệ Mộc rơi vào trận bàn, nhưng khi sử dụng phải cực kỳ cẩn thận, nếu kích hoạt sai cách có thể phản tác dụng.
Giấu trận bàn vào tay áo, Sở Lạc tự nhiên tiến lại gần đạo đồng cải trang thành ăn mày.
“Tiểu ca, ngươi cũng sắp lên sân khấu diễn phải không? Hôm nay ngươi đóng vai gì thế?”
Nghe vậy, đạo đồng có chút tự hào ngẩng cao đầu: “Ta đóng vai sư tôn khi còn trẻ!”
“Quốc sư đại nhân từng làm ăn mày sao?”
Sở Lạc ra vẻ ngạc nhiên, rồi mỉm cười: “Nhưng mà tạo hình của ngươi trông sạch sẽ quá, không giống ăn mày chút nào.”
Đạo đồng cau mày: “Sao lại không giống?”
“Tóc phải rối hơn chút nữa,” Sở Lạc liền đưa tay lên làm rối tóc hắn, rồi vòng ra sau lưng hắn: “Áo quần cũng phải rách hơn chút nữa!”
Đạo đồng cảm thấy sau lưng có cảm giác mát lạnh, liền đoán ngay nàng đang nhân cơ hội chiếm tiện nghi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-152-chang-phai-rat-buon-cuoi-sao.html.]
Hắn khẽ cười lạnh trong lòng: không ngờ một cô nương có vẻ ngoài đoan trang lại là một nữ lưu manh! Nhưng nhìn nàng xinh đẹp thế này, thì cho nàng chiếm chút tiện nghi cũng được!
Sau khi Sở Lạc lắp xong trận bàn, nàng vỗ tay cười: “Như này là ổn rồi!”
Đạo đồng nghiêng đầu, đang định nói gì đó thì thấy nàng đã quay người đi về phía sư huynh mình.
Lúc này Quốc sư cũng vừa tiễn hoàng đế xong, đang quay lại.
Sở Lạc khẽ cười nói nhỏ với Lý Thúc Ngọc: “Ta cứ tưởng vị hoàng đế kia gặp được Quốc sư lợi hại như vậy thì phải kính cẩn như cháu thấy ông nội cơ đấy.”
Thái độ của hoàng đế Nghiệp Quốc với Quốc sư chẳng có chút tôn trọng nào. Đúng lúc Quốc sư quay lại thì nghe được câu nói này, gương mặt vốn còn tươi cười lập tức lạnh xuống.
Lý Thúc Ngọc thấy rõ nàng cố ý khiêu khích, khóe môi cũng không nhịn được mà cong lên.
Quốc sư trở lại với vẻ mặt nặng nề, Trần Bỉnh Nam liền bước vào vai ngay.
Hắn chắp tay cúi đầu nói: “Hai tiểu bối này của ta vốn là thương nhân thô lỗ, không rành lễ nghi, nếu có gì mạo phạm mong Quốc sư đại nhân bỏ qua.”
Quốc sư nhìn ra tu vi Trần Bỉnh Nam là Xuất Khiếu trung kỳ, tuy dưới mình nhưng cũng không dễ đối phó. Huống hồ bọn họ tự xưng là phản đồ của Lăng Vân Tông, không phải chính đạo, thì tính mạng dân chúng Nghiệp Quốc - thứ bùa hộ mệnh của hắn– e là không hù dọa được bọn họ.
Cần phải thử thêm mới rõ.
Thế là Quốc sư liền phất tay cười nói: “Có gì to tát đâu, tiệc đã bày xong chưa? Nếu xong rồi thì bắt đầu diễn thôi!”
Bốn người an tọa xong, những người còn lại liền qua chiếc cầu gỗ tạm để lên sân khấu. Trên sân khấu đã có đoàn hát đợi sẵn, bắt đầu cất tiếng ca.
Chỉ thấy sân khấu chia làm hai khu, một bên là đoàn hát đang diễn Phong Thần, bên còn lại là yến tiệc, nơi những cấm quân cải trang thành dân thường đang ngồi ăn mà mặt không chút biểu cảm.
Một người như vậy thì bình thường, nhưng nếu cả nhóm đều thế thì thật sự khiến người khác phải chú ý.
Giữa buổi diễn, đạo đồng cải trang thành ăn mày lên sân khấu, lẻn vào bàn tiệc.
“Gia gia ta ba ngày chưa ăn gì~”
“Gặp bữa tiệc người c.h.ế.t mà no bụng~”
“Hỏi ai đang khóc lóc kêu than~”
“Hóa ra là tiểu nương tử mất phu quân, tuổi còn trẻ mà thành quả phụ~”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Dưới khán đài, Quốc sư ngồi chính giữa không nhịn được mà vỗ tay cười lớn.
“Hahaha, hay lắm! Diễn hay lắm!”
Chỉ có mỗi mình ông ta cười, còn ba người ngồi bên đều không biểu cảm gì, động tác vỗ tay cũng chậm hẳn đi...
“ Dừng lại.”
Phí Quốc sư đột ngột kêu dừng, người trên sân khấu cũng lập tức đứng yên bất động, không ai dám thở mạnh.
“Các ngươi vì sao không cười?” Quốc sư cau mày hỏi: “Chẳng lẽ không thấy buồn cười sao?”
Nghe vậy, Sở Lạc liếc nhìn sang, rồi cười đáp: “Quốc sư đại nhân có vẻ quá dễ dãi với nghệ thuật hí kịch rồi. Chúng ta không cười, là vì mấy ‘dân làng’ kia trông như những cái cọc gỗ vậy, mặt ai cũng đơ ra, thực sự khó mà nhập tâm được.”
Quốc sư liền quay đầu nhìn về phía các cấm quân trên sân khấu, nhíu mày: “Quả thật là như vậy… Tất cả, cười lên cho ta!”
Chỉ thấy ông ta phất tay áo, đám cấm quân như thể nhận được mệnh lệnh, lập tức vừa bưng bát vừa ha ha cười lớn.
Lý Thúc Ngọc liếc mắt nhìn Trần Bỉnh Nam, hai người ánh mắt giao nhau đầy ngầm hiểu.
Bởi vừa rồi, cả hai đều cảm nhận được yêu khí thoáng hiện trong cơ thể đám cấm quân ấy.