Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 155: Hạch quả

Cập nhật lúc: 2025-04-19 12:44:01
Lượt xem: 82

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Bỉnh Nam trợn to mắt nhìn nàng. Hắn rõ ràng thấy rằng đảo chủ Minh Vân hôm đó chỉ nói bâng quơ, vậy mà con bé này lại thật sự ghi nhớ trong lòng?

“Sư muội định làm thế nào?” Lý Thúc Ngọc hỏi.

“Kéo Hoàng đế Nghiệp Quốc xuống nước, tên tà tu quốc sư đó không phải tin vào việc dùng người để luyện đan sao,” Sở Lạc bắt đầu lục lọi trong vòng tay vàng, “qua ngày mai, đám người kia lại phải lên sân khấu. Lần này, những người đóng vai ăn mày và dự đám tang đều là dân thường, cách lần trước không thể dùng lại nữa, vì thế nhất định không thể để họ lên diễn.”

Tìm một lúc, Sở Lạc lôi ra một hạt quả đã bị nàng gặm sạch thịt.

Hạch quả của Long Tủy Quả vô cùng cứng rắn, vốn là nguyên liệu chế tạo pháp khí hạng nhất. Chỉ tiếc rằng loại quả này đã tuyệt chủng từ lâu, kỹ thuật luyện khí tương ứng cũng gần như thất truyền, nhưng trong giới tu chân vẫn có không ít người sành sỏi nhận ra sự khác biệt của vật ấy.

Trên hạch quả đỏ thẫm kia  in rõ vô số dấu răng chuột nhỏ xinh.

Nói ra thì, nếu không phải lần này phần thưởng nhiệm vụ lại ban cho Sở Lạc một quả Long Tủy Quả, nàng còn tưởng thứ đó là độc nhất vô nhị. Trong khi nghiên cứu xem hạch quả ấy có thể gieo trồng được chăng, nàng cũng thuận tiện xem thử nó có thể ăn được không.

“Đây... đây dường như là vật đã tuyệt tích trong tu chân giới từ lâu,” Trần Bỉnh Nam có phần kinh ngạc nhìn về phía Sở Lạc, sau khi trông thấy ghi chép trong cổ tịch: “Chẳng lẽ là hạch của Long Tủy Quả?”

Sở Lạc khẽ gật đầu, rồi nói: “Ta nhặt được trong Hoàng Tuyền Cốc. Trước kia từng đọc được một câu chuyện trong sách, rằng bên trong quả có ẩn giấu ý cảnh, chỉ cần ăn vào là có thể ngộ ra pháp thuật và đan phương. Giờ tuy không còn quả, chỉ còn lại hạch, nhưng cũng là vật đã sớm thất truyền. Biết đâu có thể dùng thứ này lừa được tà tu kia.”

Tuy lời Sở Lạc nói kín kẽ, nhưng vẫn khiến Trần Bỉnh Nam sinh lòng nghi hoặc. Chẳng phải nói số mệnh nàng quỷ dị, vận khí cạn kiệt, cả đời khó mà gặp được cơ duyên hay sao?

Vậy mà vẫn có thể nhặt được bảo vật?

Cũng có thể là Cửu Trưởng lão ban cho, dù sao thì người ấy cũng chẳng thiếu tài nguyên.

“Thư pháp như kiếm pháp vậy.  Lý sư huynh, chữ của huynh rất đẹp, ta sẽ tùy tiện biên ra một bài đan phương, vừa hay nhờ huynh khắc nó vào hạch quả này giúp ta.”

Nghĩ rằng nhất thời cũng chưa thể rời đi, Trần Bỉnh Nam dứt khoát để mặc hai tiểu tử này tự xoay xở, chỉ dặn dò một câu:

“Đợi đến khi trời sáng, thần thức của tà tu kia sẽ khôi phục, có việc gì thì cố gắng hoàn thành trong đêm nay.”

“Vâng.”

Trong điện Đạo Anh, khi trời đang vào thời khắc giao hòa giữa sáng và tối, Phí quốc sư  ngồi tĩnh tọa trong mật thất. Sau khi điều dưỡng gần  hồi phục, hắn bắt đầu từ từ thả thần thức ra ngoài.

Nơi đầu tiên cần tra xét, dĩ nhiên là điện Hưng Tương nơi Sở Lạc và những người kia đang ở. Quả nhiên khi dò xét, hắn phát hiện có điều khả nghi.

Ngoài cửa điện, Sở Lạc và Lý Thúc Ngọc đang đứng đó. Trong tay nàng nắm chặt vật gì, còn Lý Thúc Ngọc thì sắc mặt đầy lo lắng.

“Ca ca, huynh đừng quên mục đích chuyến đi này của chúng ta, không còn thời gian để do dự nữa!”

Nghe lời ấy, Phí quốc sư lập tức mở bừng hai mắt, lạnh lùng cười:

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Che giấu bao lâu, cuối cùng cũng lộ đuôi cáo rồi!

Hắn đứng dậy, vừa tiếp tục dùng thần thức dò xét tình hình bên kia, vừa cất bước tiến về hướng điện Hưng Tương.

“A Sở, tên quốc sư ấy đã là  Xuất Khiếu hậu kỳ . Dù chúng ta có thể cướp được hoàng đế Nghiệp Quốc ngay dưới mí mắt hắn, thì chỉ cần hắn phát hiện, sẽ đuổi kịp ta rất nhanh.”

Ánh mắt quốc sư lại biến đổi: “Chúng định bắt cóc hoàng đế?!”

“Không quản được nhiều như vậy nữa! Chẳng lẽ huynh không muốn thành tiên sao? Sau khi phi thăng giới thượng, mấy tu sĩ Lăng Vân Tông liệu còn làm gì được chúng ta? Biết đâu còn phải lập bài vị thờ chúng ta ấy chứ!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-155-hach-qua.html.]

Tâm trí quốc sư trở nên hỗn loạn: “Bọn chúng quả thực là phản bội rời khỏi Lăng Vân Tông, nhưng đến Nghiệp Quốc này, e là chẳng phải chỉ để tìm chỗ nương thân đơn giản như thế.”

Hắn cau mày, bước chậm lại, mong nghe được thêm chút thông tin.

“Dĩ nhiên ta cũng mong được thành tiên, nhưng trưởng lão đã dặn chúng ta không được rời khỏi điện Hưng Tương, sẽ bị quốc sư phát hiện.”

“Ca ca, sớm muộn gì cũng bị phát hiện thôi! Thà nhân lúc hắn đang lơi lỏng, mau chóng bắt hoàng đế rời đi! Chỉ cần nửa ngày là ra khỏi  Nghiệp Quốc , hắn căn bản không kịp trở tay!”

Lời Sở Lạc vừa dứt, thanh âm của  Phí  quốc sư đã vang lên từ nơi xa.

“Không kịp trở tay?  Sở tiểu hữu, ngươi cũng xem thường  Phí mỗ  ta quá rồi đó!”

Ba bước thành một, quốc sư đã xuất hiện trước cửa điện. Đồng thời, thân ảnh Trần Bỉnh Nam  cũng xuất hiện ngay bên cạnh hai người.

Có Trần Bỉnh Nam tọa trấn tại đây, Phí quốc sư đành dẹp bỏ ý định lập tức bắt hai người họ lại.

“Phí đạo hữu, hai vãn bối của ta ăn nói vụng về, nếu có gì mạo phạm, mong đạo hữu lượng thứ.” Trần Bỉnh Nam mỉm cười nói.

Trên mặt Phí quốc sư  hiện lên một nụ cười chẳng chạm đến đáy mắt.

“Trưởng lão quá lời. Hai vị tiểu hữu mạo phạm ta cũng chẳng sao, chỉ là vừa rồi nghe thấy trong lời nói của họ có ý bất lợi với thánh thượng, việc này há lại là chuyện nhỏ? Ta lại là quốc sư của Nghiệp Quốc, làm sao có thể không quan tâm cho được?”

“Nói gì mà trách nhiệm thần tử là giả dối, chúng ta đều là đạo sĩ, mấy vị từ Lăng Vân Tông một đường đào vong đến đây, Phí mỗ  ta có lòng tốt dung nạp các vị trong hoàng cung để tránh họa, chẳng lẽ các vị lại lén sau lưng, ra tay với người của ta sao?”

Trên mặt Sở Lạc hiện lên nụ cười gượng gạo.

“Phí quốc sư đại nhân, chúng ta nào có ý gì bất lợi với thánh thượng đâu. Vừa rồi chỉ vì quá nhàm chán, cùng huynh trưởng đùa giỡn vài câu thôi, ngài tuyệt đối đừng để trong lòng.”

“Sở tiểu hữu chẳng lẽ cho rằng ta là kẻ ngu muội? Nếu lời vừa rồi chỉ là trò đùa, vậy vật trong tay ngươi là gì? Có dám đưa ra cho ta xem thử không?”

Nếu là khi trước, Phí quốc sư đã sớm động thủ đoạt lấy, nhưng có  Trần Bỉnh Nam – tu sĩ Xuất Khiếu trung kỳ  đứng ngay sau hai người,  y không khỏi e dè mấy phần.

Chỉ thấy tay Sở Lạc cầm hạch quả liền khẽ rụt vào trong tay áo.

“Cũng không phải vật gì quý báu… chỉ là một… một món khắc gỗ bình thường thôi…”

Phí quốc sư hừ lạnh một tiếng, ánh mắt chuyển sang nhìn thẳng Trần Bỉnh Nam.

“Trưởng lão, ta có lòng thu nhận các vị, thế mà các người lại âm thầm làm ra những việc như vậy, thật khiến người ta lạnh lòng. Xem ra Nghiệp Quốc này không thể tiếp tục dung chứa các vị nữa rồi. Các vị hãy thu dọn hành lý, rời khỏi nơi đây ngay đi!”

Quốc sư nghĩ đuổi họ ra khỏi Nghiệp Quốc, ắt sẽ khiến họ rơi vào nguy cơ bị tu sĩ Lăng Vân  Tông truy sát, hắn tin rằng mình đã nắm chắc điểm yếu của ba người Sở Lạc trong tay.

Quả nhiên, trên mặt Trần Bỉnh Nam cũng lộ ra vẻ d.a.o động, sau một hồi do dự mới bất đắc dĩ nói: “Tiểu Sở, đưa ra đi.”

“Trưởng lão, cái này…”

“Đưa ra đi.” Trần Bỉnh Nam ra dáng như đã cùng đường mạt lộ.

Sở Lạc đành phải miễn cưỡng đưa hạch quả của Long Tủy Quả cho Phí quốc sư.

Phí quốc sư vốn xuất thân từ kẻ hành khất, sớm đã bôn ba bốn bể, kiến văn không ít. Vừa liếc qua liền nhận ra vật này,  nghiêm mặt hỏi: “Vật này từ đâu mà có?!”

Loading...