Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 165: Tân hoàng, tân quốc, tân chính

Cập nhật lúc: 2025-04-21 12:23:03
Lượt xem: 47

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe vậy, Lý Thúc Ngọc bật cười:

“Chẳng phải ngươi muốn chọn ra một vị tân hoàng cho Nghiệp Quốc sao? Ta tuy chỉ là thân vương của Đại Tĩnh, nhưng đối với những chuyện này vẫn hiểu đôi chút.”

“Đã muốn tìm một minh quân, tất nhiên phải là người có đức có tài, vừa phải am hiểu cổ kim, có nhận định riêng của mình, lại phải thực sự thấu hiểu nỗi khổ của dân sinh. Hiện nay Nghiệp Quốc cần nhất chính là một người có thể an định muôn dân.”

“Nếu như mò kim đáy bể mà tìm người như thế thì e là không thực tế chút nào. Huống hồ còn rất nhiều người đến chữ cũng không biết, mà đem ngai vàng trao cho hạng người như vậy, chẳng phải trò cười sao? Cho nên, những ứng cử viên thích hợp nhất… đều nằm trong những trang tấu chương này.”

Vừa nói, hắn vừa tìm lại hết đống tấu chương, văn thư, điển tịch các loại cẩn thận lựa chọn mang ra ngoài.

“Huynh giúp ta như vậy,” Sở Lạc lại quay đầu nhìn hắn, “không sợ vướng phải nhân quả hay sao?”

Lý Thúc Ngọc không khỏi bật cười: “Ta vốn cũng là nửa người trong cõi phàm trần mà.”

Hắn là người tu đạo, nhưng đồng thời cũng là Hoài An Vương của Đại Tĩnh, huyết mạch sinh ra đã gắn với trách nhiệm chẳng thể cắt lìa.

Sở Lạc cũng bật cười nhẹ, nhân gian này vốn là muôn hình vạn trạng.

Nàng vừa định ngồi xuống đọc kỹ đống tấu chương, lại nghe Lý Thúc Ngọc mở lời:

“Mấy cái này cứ để ta xem là được.”

“Chút nữa ta sẽ lọc ra các tấu chương ghi lại tình hình của từng quận huyện trong Nghiệp Quốc rồi đưa đến cho muội. Giờ hình tượng của muội trong lòng bách tính đã như thần thánh rồi, phải đứng ra triệu tập triều thần, kiểm kê lại quốc khố, còn phải dự thảo phương pháp trị lý tương ứng với từng địa phương.”

“Chẳng phải muội từng nói rồi sao? Đã làm thì phải làm cho tốt nhất.”

Nghe những lời ấy, trong lòng Sở Lạc dâng lên một luồng khí thế, nàng gật đầu nghiêm túc: “Cứ giao cho ta!”

Hiện giờ, ảnh hưởng của Sở Lạc tại Nghiệp Quốc chẳng khác nào minh tinh quốc dân. Vừa ra khỏi phế tích hoàng cung, đã bị dân chúng vây quanh, nàng chỉ nói một câu muốn triệu tập lại đám triều thần, liền có người lập tức đi gõ cửa từng nhà để truyền tin.

Chưa đầy nửa canh giờ, đám triều thần ấy đã chỉnh tề y phục như sắp vào triều, lần lượt kéo đến.

Chỉ cần nhìn khí sắc và tinh thần của phần lớn quan viên Nghiệp Quốc cũng có thể nhận ra—quốc gia này vẫn chưa đến mức diệt vong.

Người có thể dùng vẫn còn rất nhiều.

Tạ Dữ Duy nghe được tin tức qua miệng người dân, cũng vội vàng chạy tới. Hắn nay đã không còn thân phận quan chức, chỉ có thể đứng ở xa xa, ánh mắt khát vọng, chỉ thiếu nước viết hai chữ “hâm mộ” lên trán.

Tiến lên thì không hợp quy củ, nhưng bảo rời đi thì chẳng nỡ.

Một người lớn đầu như thế cứ lù lù trong tầm mắt Sở Lạc, nàng chẳng thể nào làm ngơ, đành vẫy tay gọi hắn lại.

Tạ Dữ Duy lập tức chạy tới, vừa đến gần liền không nhịn được mở miệng:

“Tối qua ta nghĩ suốt một đêm, sơ lược phác thảo ra một bản phương án trị lý…”

“Khoan khoan khoan!” Sở Lạc vội đưa tay ngăn lại, bất đắc dĩ xua tay nói: “Giờ chưa phải lúc bàn trị quốc sách, mà là… chúng ta phải tìm chỗ nào để nghị sự đã.”

Dẫu sao sau lưng họ là phế tích hoàng cung, bên cạnh lại là đám dân chúng đang vây quanh hóng chuyện, thậm chí có người còn bưng ghế ra, định ngồi nghe thâu đêm suốt sáng.

Nhưng những chuyện này hệ trọng, không tiện để dân chúng nghe thấy, nhất định phải tìm nơi tạm thời để họp bàn.

Tạ Dữ Duy cũng hiểu ra tình thế, lập tức nói: “Trong kinh thành ta có một toà nhà bỏ không, miễn cưỡng có thể chứa được nhiều người như vậy. Nơi ấy lại khuất nẻo, cũng yên tĩnh, chỉ là… đã nhiều năm không ai dọn dẹp, bụi bặm là điều khó tránh.”

“Thế thì có sao, ta dùng một chiêu Ngưng Thủy thuật là xong…”

“Khụ khụ khụ—”

“Khụ khụ…”

“ Tạ Đại nhân, phủ này của huynh rốt cuộc đã bao nhiêu năm chưa quét tước vậy hả?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-165-tan-hoang-tan-quoc-tan-chinh.html.]

“Chỗ này là tổ nghiệp đấy, trước kia ta toàn lui tới giữa hoàng cung và Ngự sử đài, đương nhiên phải ở gần cho tiện.”

Sở Lạc bước ra từ một đám bụi mù mịt.

Nàng nói quá rồi, nàng dùng tới mười lần Ngưng Thủy thuật mới tạm dọn sạch được cái phủ của Tạ Dữ Duy.

“Tất cả đã dọn xong rồi, mọi người vào thôi.”

“Cảm tạ tiên tử!”

“Tiên tử quả thật tâm địa nhân hậu…”

Đám người mặc quan phục, đối diện với phủ viện đơn sơ ấy, sắc mặt trang nghiêm như đang nhập triều, còn xếp hàng theo thứ tự quan chức mà tiến vào.

Tạ Dữ Duy theo sau đoàn, định lén lút trà trộn vào, liền bị Sở Lạc nắm tay kéo lại, cười tươi như gió xuân.

“Ê ê ê, huynh định làm gì đó?”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Khụ khụ, ta... là chủ nhân của phủ này, đến đây là để khụ khụ... dự thính, đúng vậy, dự thính mà thôi…”

Sở Lạc không vạch trần hắn, chỉ mỉm cười, cùng Tạ Dữ Duy bước vào.

Chẳng bao lâu sau, Lý Thúc Ngọc đã mang theo những tấu chương được chọn lọc kỹ càng cùng một đội cấm quân đến.

Số cấm quân này vốn được phái đi kiểm kê quốc khố, giờ việc đã xong, liền quay lại đây làm nhiệm vụ bảo vệ phủ viện tạm thời.

Trong phòng lúc này đã náo nhiệt vô cùng, các triều thần vốn đè nén bấy lâu nay, nay được dịp như cá gặp nước, tha hồ phát biểu. Thấy Lý Thúc Ngọc tiến vào, mọi người liền đồng loạt đứng dậy, cung kính hành lễ.

“Hoài An Vương điện hạ.”

“Không hổ là Hoài An Vương của Đại Tĩnh, quả thực là trí dũng song toàn, chúng thần vô cùng kính phục.”

“Đại Tĩnh có được vị thân vương như vậy, quốc vận há chẳng phồn thịnh sao…”

“Chư vị không cần quá câu nệ,” Lý Thúc Ngọc mỉm cười nói, “hôm nay ta lấy thân phận tu sĩ của Lăng Vân Tông đến đây, cũng vì tâm nguyện cứu dân của sư muội mà thôi, xin mọi người cứ an tọa.”

Nói là an tọa, kỳ thực ghế trong phủ Tạ Dữ Duy chẳng đủ, mọi người đành ngồi thành vòng tròn trên nền đất.

Dẫu nơi đây đơn sơ, trong lòng bọn họ lại thấy còn quý hơn cả đại điện lộng lẫy dát vàng.

Bởi nơi này, không chỉ chất đầy thư tịch, mà còn là nơi gánh vác số mệnh của vạn dân.

Những lời bàn luận không chỉ xoay quanh sơn hà vạn dặm của Nghiệp Quốc, mà còn là ngọn lửa âm ỉ cháy từ thuở họ dùi mài kinh sử thuở thiếu thời.

Không ai thấy mệt, cũng chẳng ai đói, chỉ cảm thấy còn bao điều muốn nói, còn bao điều cần bàn. Mãi đến khi sắc trời chuyển chiều, Sở Lạc và Lý Thúc Ngọc phải kiên quyết yêu cầu mọi người giải tán về nghỉ ngơi, đám người ấy mới chịu rời đi.

Người tan bóng xế, Tạ Dữ Duy nhìn đống bản thảo, phương án chất đầy mặt đất mà mãn nguyện đi làm cơm tối.

Trên đường trở về phế tích hoàng cung, Lý Thúc Ngọc bỗng nhắc nhở: “Phải rồi, sư muội, hôm nay chư tăng của Quảng Lâm Tự đã tới, vị trụ trì dẫn đầu tên là Trúc Dũ thiền sư, nói muốn gặp muội một lần.”

“Ủa? Nhưng ta đâu quen họ.”

Lý Thúc Ngọc suy nghĩ một lát rồi nói: “Ta nhớ trong sách sử có ghi lại, sư tổ muội—Bạch tiền bối từng vân du qua Quảng Lâm Tự, kết giao thân thiết với Thánh tăng Trọng Sơ ở đó. Có lẽ là vì mối duyên cũ ấy mà họ tìm tới.”

Sở Lạc cũng từng nghe kể qua về Phật tu.

Quảng Lâm Tự là đại tông môn Phật đạo đương thời, nơi đó Thánh tăng Trọng Sơ vừa có đức, lại có tu vi thâm hậu, nếu thuận duyên thì sau này ắt thành Chân Phật.

Xem ra nhân mạch sư tổ lưu lại quả thật sâu dày.

“Vậy thì phải nhanh chân thôi. À đúng rồi sư huynh, hôm nay nghe họ bàn luận tới mấy chuyện nam tôn nữ ti, nghe mà giận vô cùng.”

“Thế thì mai hãy đề xuất bãi bỏ tư tưởng ấy, tân đế, tân quốc, ắt cũng nên có tân chính.”

Loading...