Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 85: Người phạm pháp rồi, biết không hả

Cập nhật lúc: 2025-04-08 12:55:56
Lượt xem: 176

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi làm xong bài thi thì trời cũng đã xế chiều, Tống chưởng môn không giữ Sở Lạc lại nữa, để nàng tự do dạo chơi quanh đảo Phủ Vân thư giãn gân cốt. Còn bản thân ông thì bắt đầu chấm bài thi nàng vừa hoàn thành.

Vừa ra khỏi chính điện Phủ Vân, Sở Lạc liền duỗi lưng một cái, đi dạo không bao lâu thì chợt nghe thấy giọng ai đó quen thuộc vang lên từ không trung.

“Ta đâu có biết Sở sư muội là đệ tử mới thu của Cửu trưởng lão đâu! Người cũng không nói cho ta biết tên nàng, giờ còn quay ra trách ta!”

“Thằng nhãi ranh! Ngươi không biết hỏi con bé xem sư tôn là ai à?! Nếu thật sự xảy ra chuyện ở Khải Vân Lâm thì ai chịu trách nhiệm hả?!”

Sở Lạc ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy phía sau đang rượt đuổi là một người có dáng vẻ trưởng lão, đứng trên một hồ lô rượu. Nàng nhớ ông ta là người đã cùng Tống chưởng môn xuất hiện trước đội Tuần Tra hôm qua, giọng nói cũng vô cùng quen tai.

Mà người đang cưỡi kiếm chạy trốn phía trước, không ai khác chính là sư huynh quen thuộc của nàng – Hà Nghiễn Sơ.

Hiện tại hai người đã bay qua bay lại quanh đảo Phủ Vân không biết bao nhiêu vòng rồi.

“Ta rảnh đâu mà đi hỏi người ta sư tôn là ai chứ! Ai bảo người phái lão Hạ đi thăm dò quỷ cảnh, sao người không tự đi? Người sợ c.h.ế.t à?!”

“Thằng nhãi ranh! Ngươi đứng lại cho ta! Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, lần này là linh áp quỷ cảnh, người thích hợp nhất là Tinh Châu! Vậy mà ngươi còn chạy! Còn dám chạy! Đứng lại đó!”

Sở Lạc đứng dưới nhìn mà thấy thú vị.

“Vị trưởng lão kia là cha của Hà sư huynh sao?”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Quả nhiên cha con đều cẩu thả như nhau.

Ngay lúc đó, thanh phi kiếm trên không trung bỗng đổi hướng, bay thẳng về phía nàng!

Sở Lạc giật mình một cái, còn đang đứng xem kịch vui thì bị Hà Nghiễn Sơ bay đến túm lấy, kéo thẳng lên phi kiếm.

Hà Nghiễn Sơ còn đắc ý quay đầu lại cười với Hà Bất Quần ở phía sau:

“Có giỏi thì đánh ta đi, tiểu đồ đệ của Cửu trưởng lão đang ở chỗ ta đây này, nếu người làm nàng bị thương, xem thử Cửu trưởng lão có liều mạng với người không!”

“Thằng ranh con này!!” Sắc mặt Hà Bất Quần lập tức biến sắc, ông ta tức đến mức giậm chân ngay trên hồ lô rượu: “Ngươi mau chóng thả con bé xuống cho ta! Thả xuống ngay!”

Hà Nghiễn Sơ lúc này đã đặt Sở Lạc lên phía trước phi kiếm.

“Kẻ ngốc mới thả nàng ra lúc này,” hắn cười khẽ một tiếng, sau đó quay sang Sở Lạc phía trước nói: “Bám chắc vào!”

Lời vừa dứt, phi kiếm bất ngờ tăng tốc, xông thẳng ra ngoài.

“Waaa aaaa aaaa——”

Sở Lạc vội vàng túm chặt lấy cánh tay của Hà Nghiễn Sơ.

“Vượt tốc độ rồi! Hà sư huynh, huynh phạm pháp rồi, huynh biết không hả!”

“Phạm cái gì mà phạm,” Hà Nghiễn Sơ vẫn đang vận lực tăng tốc, “giúp ta cắt đuôi lão già phía sau, cứu một mạng sư huynh còn hơn xây bảy tháp phù đồ, cơ hội thế này không phải lúc nào cũng có đâu!”

“Thằng ranh thối—!”

Phi kiếm đã rời khỏi đảo Phủ Vân, tiếng của Hà Bất Quần cũng dần xa.

“Thằng nhãi c.h.ế.t tiệt này, gan to bằng trời!” Hà Bất Quần nhảy xuống khỏi hồ lô rượu, tức giận giậm chân, rồi quay người đi thẳng vào đại điện Phủ Vân.

Tống chưởng môn tuy đang xem bài khảo nghiệm của Sở Lạc, nhưng tình huống bên ngoài cũng không ngoài tầm mắt. Nghe thấy hắn vẫn còn đang mắng mỏ khi bước vào, ông không ngẩng đầu mà nói:

“Sở Lạc là một đứa trẻ chăm chỉ thật thà, từ khi đến Bích Lạc Phong luôn một lòng tu luyện, chưa bao giờ nhắc đến chuyện sư tôn. Ngươi trách Nghiễn Sơ làm gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-85-nguoi-pham-phap-roi-biet-khong-ha.html.]

Hà Bất Quần tức giận đến mức phồng cả bụng, tìm lấy một chiếc ghế ngồi xuống.

“Thằng nhóc đó từ nhỏ đã thích làm trái ý ta. Bảo nó chăm chỉ tu luyện thì không lo tu luyện,  Tinh Châu đã bước vào Kim Đan rồi mà nó vẫn còn vắt vẻo ở Trúc Cơ đỉnh phong. Bảo nó vào Ám bộ thì nó không chịu, chạy sang chỗ Chấp Pháp Đường ăn no nằm kỹ. Giờ thì hay rồi, ngay cả đồ đệ của Cửu trưởng lão nó cũng dám bắt cóc!”

“Có phải người lạ đâu.” Tống chưởng môn lẩm bẩm.

Hà Bất Quần liếc nhìn bài thi trong tay ông: “Đứa nhỏ này tâm tính thế nào?”

“Tâm tính không tệ,” Tống chưởng môn gật đầu nói, “là người có thể gánh vác trọng trách. Hơn nữa, nàng đã khiến Thức Nhân một lần nữa diễn tấu được khúc Phá Trận Khúc.”

“Thật sự là Phá Trận Khúc sao?” Hà Bất Quần cũng sửng sốt.

 

Phường Bình An

Để tự an ủi trái tim bé nhỏ vừa bị dọa sợ một phen, Sở Lạc gọi cả một bàn đầy thức ăn. Người mời khách là Hà Nghiễn Sơ.

Cuối cùng, tay cầm hóa đơn của Hà Nghiễn Sơ run lên nhẹ nhẹ.

“Làm công cho Chấp Pháp Đường một tháng, chỉ để trả cho một bữa ăn của muội đấy.”

“Cứu sư muội một mạng còn hơn xây bảy tháp phù đồ, cơ hội thế này không phải lúc nào cũng có đâu!”

“Được rồi được rồi, ăn đi ăn đi,” Hà Nghiễn Sơ chống đầu, nhìn Sở Lạc bên kia đang ăn uống vui vẻ, ánh mắt bỗng hiện lên vẻ ranh mãnh, “hãy quý trọng những ngày tháng thư thả hiện tại đi, vì từ ngày mai, những ngày như thế sẽ kết thúc.”

“Hử? Tại sao?”

“Bởi vì... mai muội sẽ biết.”

“Huynh nói luôn đi.”

“Đệ tử ngoại môn khác với nội môn, đệ tử nội môn lại khác với tinh anh. Mà đệ tử thân truyền của trưởng lão thì bắt đầu từ cấp tinh anh. Vậy nên, cường độ huấn luyện của muội cũng phải nâng lên theo tinh anh. Huống chi, muội thuộc dòng Thiên tự nhất mạch của Lăng Vân Tông – tâm điểm chú ý của vạn người. Khi xuất hiện trước mắt thế nhân, sao có thể làm mất mặt Thiên tự mạch? Ít nhất cũng phải giành được vị trí thủ tọa đệ tử chứ nhỉ.”

Lời Hà Nghiễn Sơ vừa dứt, cái đùi gà trong tay Sở Lạc suýt nữa rơi xuống bàn.

“Ít nhất á?” Nàng chợt nhớ lại đại hội tranh đoạt thủ tọa trong nguyên tác, há hốc miệng: “Kỳ thủ tọa lần này toàn là thần tiên đánh nhau đó!”

Ba người nàng còn nhớ trong lứa này đều là thiên tài nổi bật trong truyện gốc.

 Linh Thú Tông có Sở Yên Nhiên, trời sinh có sức cảm ứng đặc biệt với linh thú, được ca ngợi là thiên tài điều thú.

Kiếm tu của  Bình Chân Tông– cũng là nam chính nguyên tác – Thời Yến, sở hữu thanh Thương Tiêu Luân Hồi Kiếm xếp hạng nhất trong bảng Bảo khí, là thiên tài kiếm đạo.

Còn một người nữa là thiên tài trận pháp của  Thất Trận Tông, tuy mô tả không nhiều, nhưng có thể thấy Thất Trận Tông cực kỳ coi trọng người này, hơn nữa trong kỳ tranh thủ tọa, hắn dường như vẫn chưa dùng toàn lực.

Cuối cùng, người giành được danh hiệu thủ tọa đệ tử chính là nam chính nguyên tác – Thời Yến.

“Lứa này đúng là có vài tông môn gặp được đệ tử hiếm thấy trong trăm năm...Nghĩ kỹ thì ngươi cũng thật hiếm thấy, hiếm thấy đến mức xui xẻo như vậy." Hà Nghiễn Sơ suy nghĩ một lúc rồi nói.

"Ta cảm thấy cơm trong miệng chẳng còn ngon nữa rồi."

"Thế sao được, phải ăn hết, không được lãng phí."

Ăn xong, Hà Nghiễn Sơ đưa nàng trở lại đảo Phủ Vân. Hắn đã sắp xếp chỗ ở cho Sở Lạc từ trước – một căn nhà không lớn không nhỏ, linh khí xung quanh cũng rất dồi dào.

Trong chính thất đặt mấy thứ mà ban ngày Điện Tông Vụ đưa đến: một thẻ ngọc trắng, linh thạch bồi thường lấy lại từ chỗ Chu chủ tiệm, còn có cả ba tháng tiền lương của đệ tử tinh anh, cùng vài bộ y phục đệ tử nội môn. Dĩ nhiên, đệ tử tinh anh có thể không mặc đồ nội môn, Sở Lạc định sau này sẽ chỉ mặc váy mà sư tôn mua cho.

Sau một ngày bận rộn, lúc này cuối cùng cũng có thời gian rảnh, Sở Lạc lấy bàn toán ngọc của mình ra.

Loading...