Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 87: Đảm bảo sẽ không lừa huynh nữa
Cập nhật lúc: 2025-04-09 12:10:11
Lượt xem: 162
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý Thúc Ngọc suy nghĩ kỹ những điều hắn vừa nói, không khỏi lẩm bẩm:
“Sư muội Sở Lạc mới đến này là truyền nhân thân truyền của trưởng lão, địa vị tôn quý, được tông môn coi trọng. Nhưng vị Sở sư muội mà ta từng biết, chỉ là một người nhỏ bé trong hàng vạn đệ tử ngoại môn, từ nhỏ đã trải qua cảnh gia đình tan nát, dung nhan bị hủy, vậy mà vẫn không từ bỏ hy vọng, luôn cố gắng sống tiếp. Nghe thì có vẻ không thể, nhưng nếu hai người ấy thực sự là một, thì có lẽ… cũng là chuyện tốt.”
“Đến Phi Vân Các rồi.” Tằng Ngôn Hi mỉm cười nói.
Trên lầu các, đảo chủ Minh Vân mỉm cười ném cho Sở Lạc một loạt đề khó. Khi nàng đang vò đầu bứt tai không hiểu gì, sau lưng bỗng vang lên hai tiếng gọi.
“Sư tôn.”
“Sư tôn.”
Một giọng trong đó vô cùng quen thuộc, Sở Lạc khẽ giật mình, quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng nói.
Lý Thúc Ngọc sau khi bước vào cũng nhìn thấy thiếu nữ mặc váy đỏ ngồi trước án thư thấp, chỉ với bóng lưng thôi đã cảm thấy quen thuộc. Những lời Tằng Ngôn Hi nói khi trước cũng hiện về trong đầu hắn.
Đến khi nàng quay đầu lại, suy nghĩ ấy mới dần được khẳng định.
Sở Lạc sững người nhìn Lý Thúc Ngọc đã lâu không gặp, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Nàng vẫn chưa nghĩ ra phải dùng thân phận mới thế nào để đối diện với Lý Thúc Ngọc, cũng chưa biết phải giải thích chuyện trước đây ra sao, còn chuyện trước cổng sơn môn Lăng Vân Tông hôm đó, cũng chính hắn là người đã kiểm tra linh căn cho nàng…
“Tằng Ngôn Hi, Thúc Ngọc, đây là đệ tử thứ ba của Cửu trưởng lão – Sở Lạc, sau này sẽ là sư muội của các ngươi.” Đảo chủ Minh Vân đứng bên mỉm cười nói.
Tằng Ngôn Hi hành lễ đơn giản: “Tằng Ngôn Hi. Sở sư muội sau này nếu cần giúp gì, cứ đến tìm ta.”
Nghe vậy, Sở Lạc cũng hồi thần, đứng dậy đáp lễ: “Tằng sư huynh.”
Khi đối diện với ánh mắt Sở Lạc, lúc đầu Lý Thúc Ngọc chỉ cảm thấy quen quen, không dám nhận người bừa, nên cũng hành lễ như Tằng Ngôn Hi: “Sở sư muội, ta…”
“Sư huynh Lý, vẫn chưa nói với huynh, tên thật của ta là Sở Lạc.”
Sở Lạc giơ tay lên che nửa mặt, ám chỉ hắn nhớ lại người từng dùng áo choàng lớn che mặt khi làm nhiệm vụ ở ngoại môn, sau đó nàng khẽ hé tay tạo một khe hở, lặng lẽ nhìn Lý Thúc Ngọc qua đó.
Chỉ thấy khóe môi Lý Thúc Ngọc khẽ cong lên: “Sở sư muội, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.” Tằng Ngôn Hi bên cạnh nhấm nháp câu đó, trong mắt bỗng hiện vẻ kinh ngạc: “Không ngờ vị Sở sư muội ở Bích Lạc Phong mà sư huynh Lý từng nói… lại thật sự chính là Sở sư muội!”
Đảo chủ Minh Vân ở một bên cũng chậm rãi cười nói: “Nhân duyên trong trời đất thật vi diệu. Đã là người quen thì khỏi cần giới thiệu nhiều. Ngồi xuống đi, ta bắt đầu giảng trận pháp.”
Nghe vậy, ba người vội vàng ngồi xuống. Sở Lạc đến vào buổi chiều, một buổi học kéo dài đến tận lúc trời tối mịt.
Sau khi cả ba đều vượt qua bài kiểm tra của đảo chủ Minh Vân, mới được phép rời đi. Lộc Tầm Tinh muốn đưa Sở Lạc về đảo Phủ Vân, nhưng nàng lại đuổi theo bóng dáng Lý Thúc Ngọc đang rời đi.
“Lý sư huynh!”
Nghe nàng gọi sau lưng, Lý Thúc Ngọc liền dừng lại.
Chờ nàng chạy đến, còn chưa kịp mở miệng, đã thấy Sở Lạc cúi đầu thật sâu trước mặt hắn.
“Lý sư huynh, xin lỗi huynh!”
“Lúc còn ở ngoại môn, ta đã lừa huynh. Thật ra ta không bị hủy dung, che mặt bằng áo choàng cũng chỉ vì không muốn bị người đi cùng nhận ra, sợ sau này vì xui xẻo mà bị đệ tử khác cô lập…”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-87-dam-bao-se-khong-lua-huynh-nua.html.]
“Ta lừa huynh, vậy mà huynh còn mua cho ta linh khí đắt như vậy.”
Sở Lạc lấy túi trữ vật ra: “Trong này có hai trăm thượng phẩm linh thạch ta tích góp được, trả huynh!”
Nghe nàng nói một tràng quá nhanh, Lý Thúc Ngọc hơi sững sờ, sau đó đẩy túi trữ vật trở lại.
“Ta chẳng đã nói rồi sao, mặt nạ ấy là món quà đáp lại việc muội cứu ta trong Khởi Vân Lâm, đã tặng rồi sao có thể nhận linh thạch của muội nữa… Còn về dung mạo, nếu là bất đắc dĩ phải nói dối để sinh tồn, thì còn tốt hơn là thật sự bị hủy dung.”
“Tuy bị lừa có hơi buồn, nhưng thấy muội giờ đã đạt được những gì xứng đáng, đứng ở vị trí mình nên có, trong lòng ta vẫn thấy vui thay cho muội.”
“Xin lỗi huynh, Lý sư huynh, sau này ta sẽ không lừa ai nữa.” Sở Lạc nghĩ một lát, vội vàng bổ sung: “Lừa ai cũng không lừa huynh!”
Nghe vậy, Lý Thúc Ngọc không khỏi bật cười khẽ: “Nhưng lừa người khác thì cũng không tốt đâu.”
“Ta mặc kệ người khác,” Sở Lạc cười tươi, lại thấy Lộc Tầm Tinh phía sau thúc giục, bèn nói nhanh: “Ta đã hứa với huynh rồi, huynh đừng giận ta quá. Lần sau ta lại đến tìm huynh, giờ ta phải về rồi.”
Đợi Lý Thúc Ngọc khẽ gật đầu, Sở Lạc liền chạy về phía Lộc Tầm Tinh, còn không quên quay đầu vẫy tay với hắn.
Lộc Tầm Tinh đưa Sở Lạc trở về đảo Phủ Vân, nàng báo cáo kết quả học tập hôm nay với chưởng môn Tống, sau đó mới được về nhà.
Như thường lệ, nàng dùng viên châu trắng tu luyện suốt một đêm. Sáng hôm sau ra cửa, lại thấy Lộc Tầm Tinh quen thuộc chặn sẵn ở cửa, miệng ngậm một phong thư mới.
“Hôm nay học ở Cẩn Ý đảo, giảng đạo trường, pháp thuật cơ bản.”
“Lãm Cô Đảo, trưởng lão Mộ Giang, học thương pháp.”
Ngày thứ ba:
“ Dự Trần Đảo, đảo chủ Minh Vân, trận pháp.”
“Cẩn Ý Đảo, giảng đạo trường, pháp thuật cơ bản.”
Ngày thứ tư:
“Lãm Cô đảo.”
“Cẩn Ý đảo.”
…
Liên tục suốt một tháng, Sở Lạc hoặc là đang đi học, hoặc là đang trên đường đi học. Tuy tu vi và thể chất không tăng bao nhiêu, nhưng pháp thuật thực dụng thì nắm rất vững, đặc biệt là thương pháp – chủ yếu là vì trưởng lão Mộ Giang quá nghiêm khắc, đến tận kỳ kiểm tra cuối tháng vẫn còn đè nàng đánh.
Tuy cuối cùng nàng cũng miễn cưỡng vượt qua, nhưng kết quả ấy đã vượt xa dự kiến của chưởng môn Tống.
Hiện tại, trong Lăng Vân Tông, tùy tiện chọn một đệ tử Luyện Khí trung kỳ khó mà thắng nổi Sở Lạc, thậm chí có thể đụng độ với cả đệ tử Luyện Khí hậu kỳ.
Chưởng môn Tống lúc này mới đồng ý cho nàng nghỉ phép. Ngày nghỉ đầu tiên, tất nhiên là phải về Hoàng Tuyền Cốc.
Lộc Tầm Tinh giờ gần như thành tọa kỵ chuyên dụng của Sở Lạc, chở nàng đi học đi về, giờ lại phải chở nàng về Hoàng Tuyền Cốc, công việc gấp đôi mà chưởng môn đang bận xoay vòng linh thạch trong tông môn, hoàn toàn không chịu tăng lương cho nó.
Khi đến Hoàng Tuyền điện, Lộc Tầm Tinh liền nằm bẹp xuống đất, không buồn nhúc nhích…
Sở Lạc – người chịu đựng vất vả y như nó – thì lại tràn đầy sức sống, vui vẻ bước vào điện.
Ở lại Hoàng Tuyền Cốc vài ngày, lại đến chỗ sư tổ nghiệm thu thành quả học tập, dỗ cho ông dạy thêm một bộ thương pháp, nàng mới mãn nguyện rời đi, định ghé qua Bích Lạc Phong, mua một bản nguyệt báo, tiện thể thăm vài người quen cũ.
Vì Lộc Tầm Tinh quá nổi bật, Sở Lạc tạm để nó lại ở tuần Tra đội.