Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 90: Đêm xuân bên sông Xuân Mộc
Cập nhật lúc: 2025-04-09 12:12:06
Lượt xem: 174
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xem ra nhiệm vụ lần này có liên quan đến Kim sư huynh rồi.
“Kim sư huynh sao đột nhiên lại muốn về quê vậy?”
Nghe hỏi, Kim Kích Tân cười khổ: “Phụ thân ta tuổi đã cao, truyền thư đến Lăng Vân Tông, muốn gặp ta lần cuối. Làm con mà bôn ba bên ngoài tìm đạo, cha mẹ già yếu mà không thể ở bên phụng dưỡng, vốn đã là đại bất hiếu. Nếu đến cả chặng đường cuối cùng cũng không về, thì là thất đức với đạo tâm, có lỗi với luân thường. Chức quản sự Lẫm Đường này mỗi ngày không thể thiếu người, nên nếu đã quyết định rời đi một thời gian, ta đành chủ động từ chức.”
Sở Lạc vừa nghe vừa gật đầu, sau đó hỏi: “Quê của Kim sư huynh ở đâu thế, có vui không?”
“Nhà ta ở quận Đình Lan, tuy không phồn hoa như các nơi khác nhưng thắng ở chỗ phong cảnh hữu tình. Trên đường về phải đi qua một con sông tên là Xuân Mộc Giang, cảnh sông nơi ấy đẹp vô cùng. Hiện nay cũng đang cuối năm, phàm nhân chắc cũng đang bận rộn chuẩn bị đón Tết, chắc hẳn sẽ rất vui.”
“Vậy cho ta đi cùng huynh nhé, coi như ra ngoài đón năm mới.” Sở Lạc cười nói.
Nghe vậy, Kim Kích Tân có chút kinh ngạc: “Không ảnh hưởng đến tu hành của Sở sư muội chứ?”
“Ta đang kẹt ở bình cảnh, cũng đến lúc ra ngoài tìm một chút cơ duyên rồi. Nếu Kim sư huynh không ngại phiền, thì mang theo ta một chuyến.”
“Sao lại ngại được,” mặt Kim Kích Tân có chút vui mừng, “Nếu có đồng môn đi cùng, phụ thân và các huynh trưởng ta chắc chắn sẽ tin là ta sống rất tốt ở Lăng Vân Tông… Đúng rồi, Sở sư muội là đệ tử thân truyền của trưởng lão, nếu muốn xuất tông, chắc phải báo với sư tôn một tiếng nhỉ.”
“Đúng ha,” Sở Lạc nói: “Vậy ta đi thông báo với sư tôn và các trưởng bối, chuẩn bị một chút, ngày mai sẽ đến Bích Lạc Phong tìm huynh.”
“Được.”
Sở Lạc đến Bình An Phường
“Chỉ là về quê thăm người thân thôi chắc cũng không gặp nguy hiểm gì đâu… thôi thì, chuẩn bị thêm chút cũng không thiệt.”
Nàng móc ra một viên linh thạch: “Chủ tiệm, cho ta hai tá phù nhẹ thân.”
“Được rồi, hai tá phù nhẹ thân, tặng thêm mười tấm phù mộng đẹp!”
“Chủ tiệm, lại bày ra thứ phù kỳ quái gì không bán được nữa đúng không?”
“Ấy, thật ra phù mộng đẹp này cũng tốt lắm, chỉ là lúc vẽ quên mất tu sĩ không cần ngủ…”
Sở Lạc nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Vậy chỗ phù mộng đẹp còn lại, ta lấy hết.”
“Không nhiều không ít, còn đúng hai mươi tấm, hì hì, hiếm có ai biết thưởng thức vậy thì ta lấy một viên linh thạch hạ phẩm là được, coi như lấy may.”
“Chính miệng huynh nói đó nha. Cầm này, một viên linh thạch hạ phẩm, hahaha…”
Sau khi đã thưa với sư tôn, sư tổ và chưởng môn về dự định ra ngoài của mình, lại còn có đệ tử Trúc Cơ trong môn đi cùng, ngày hôm sau Kim Kích Tân đã có thể lên đường.
Là đệ tử quản sự, bổng lộc hàng tháng rất khá, Kim Kích Tân tích cóp bao năm cũng coi như có chút của ăn của để. Pháp khí phi hành của hắn là một chiếc phi chu, bên ngoài trông giản dị, nhưng bên trong thì tiện nghi thoải mái. Tuy tốc độ không bằng ngự kiếm, nhưng so với nhiều pháp khí phi hành khác thì vẫn nhanh hơn không ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-90-dem-xuan-ben-song-xuan-moc.html.]
Quận Đình Lan cách Lăng Vân Tông vẫn còn rất xa, phi chu mất đến hai ngày mới tới được ranh giới.
Kim Kích Tân thu lại phi chu, dẫn theo Sở Lạc đi đến bờ sông Xuân Mộc, trả tiền, rồi lên chiếc lâu thuyền đang neo bên bờ.
“Sở sư muội nhất định phải ngắm cảnh trên sông Xuân Mộc một lần, mà muốn ngắm cho đúng điệu thì tất nhiên là phải đứng trên lâu thuyền này mới là lý tưởng nhất.” Kim Kích Tân vừa nói vừa đưa nàng đi vào trong thuyền.
Mãi đến khi hai người họ đã lên thuyền rồi, đám ngư ông ngồi trên bờ mới bắt đầu thì thào với nhau.
“Chắc là người nơi khác nhỉ, chưa xin phù bình an mà đã dám đi thuyền đêm vượt sông Xuân Mộc?”
“Phải đó, nếu không phải bất đắc dĩ thì ai lại chọn đi thuyền đêm? Mấy năm nay sông Xuân Mộc xảy ra không ít chuyện, đã có nhiều người rơi sông mất mạng rồi!”
“Còn có bao nhiêu đạo trưởng từ các đạo quán tới xem xét, tra từ trên sông xuống dưới đáy, kết quả chẳng tìm ra gì. Nhưng đến tối là vẫn có chuyện xảy ra, thở dài thật đấy…”
“Ngươi nhìn tên chủ thuyền kìa, cứ đứng sừng sững ở đó. Tụi mình muốn nhắc nhở hai người ngoài kia cũng chẳng nói nổi, chắc là hắn có phù bảo được tặng từ Phù Thanh Quán nên không sợ gì. Nhưng còn những người khác trên lâu thuyền thì sao?”
Trong lúc đám ngư ông đang túm tụm nói chuyện, bên kia, người đàn ông trung niên đứng ở bến đò ôm kiếm – cũng chính là người vừa nhận tiền của Kim Kích Tân – liền bước nhanh về phía đám ông già câu cá đó.
“Lại đồn bậy cái gì nữa đấy hả?” Người trung niên khí huyết dồi dào, giọng nói rất vang: “Lại nói đò đêm không may mắn phải không? Ta nói cho các ông biết, ta có thanh bảo kiếm được phù bảo gia trì đây! Gặp quỷ thì c.h.é.m quỷ, gặp yêu thì g.i.ế.c yêu! Mấy tháng nay chưa từng xảy ra chuyện gì! Những hành khách trên thuyền có ta bảo vệ, sẽ không sao cả! Các ông bớt xàm xí đi!”
Chủ thuyền này tuy không có linh căn, nhưng lại là người luyện võ, có học chút kiếm thuật. Phù Thanh Quán đã tặng hắn một món phù bảo gia trì vào thanh kiếm, giúp nó có tác dụng trừ tà đuổi quỷ. Từ khi lâu thuyền được hoạt động trở lại vài tháng nay, hắn đã từng dùng kiếm này c.h.é.m mấy con thủy quỷ từ dưới sông trồi lên tìm người c.h.ế.t thay, nên giờ đây rất tự tin.
Đám ông già bị hắn quát sợ đến nỗi không dám lên tiếng, lần lượt xách giỏ cá rời đi.
Chủ thuyền hừ một tiếng đầy kiêu ngạo, quay đầu bước về phía lâu thuyền, cất giọng lớn: “Khởi hành ——!”
Trời đã ngả về chiều, tuyết lất phất bay, lâu thuyền cũng bắt đầu rẽ sóng. Lúc này cảnh sông mới thật sự đẹp nhất.
Đứng bên lan can thuyền, đang trên đường trở về quê hương, nhìn dòng Xuân Mộc vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, trong lòng Kim Kích Tân dâng lên một nỗi buồn man mác.
“Hồi nhỏ ta nghèo lắm, nhà chẳng có tiền, muốn gom đủ lộ phí lên Lăng Vân Tông cầu tiên vấn đạo, cả xóm đều góp giúp. Cuối cùng cũng chỉ thuê nổi một chiếc thuyền gỗ nhỏ, chắc chưa bằng một phần mười chiếc lâu thuyền này… Năm đó cha ta chèo thuyền đưa ta vượt sông, ta lần đầu rời nhà đi xa, trên sông Xuân Mộc đã thấy từ xa một chiếc lâu thuyền to lớn, đèn đuốc sáng trưng, xa hoa vô cùng, còn ca múa tưng bừng trên đó, khiến ta hâm mộ biết bao.”
“Hahaha, ta còn nhớ hôm đó cha hỏi ta có muốn ngồi lâu thuyền không, ta cũng hỏi lại cha có muốn không.”
Sở Lạc đứng cạnh hắn, hai tay chắp sau lưng như ông cụ non, chỉ thiếu vuốt râu than dài một tiếng.
“Quả thật đúng như Kim sư huynh nói, ngắm cảnh trên sông từ lâu thuyền, tuyệt diệu, tuyệt diệu!”
“Chỉ là ta sao cứ cảm thấy trên chiếc lâu thuyền này người hình như hơi ít, cũng chẳng có ca múa gì, ai nấy trông có vẻ sợ hãi thì phải.” Sở Lạc lại không nhịn được nói.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Kim Kích Tân vẫn còn đang cảm khái: “Chắc là càng gần quê càng thêm lo lắng đi… ta cũng đã nhiều năm chưa về nhà rồi, thở dài…”
Sở Lạc vẫn xoa cằm suy nghĩ, chợt nhìn thấy thuyền chủ một mình ôm kiếm ngồi nơi đầu thuyền uống rượu, nhìn có vài phần khẩn trương, giống như đang lấy rượu trợ đảm.