Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 91: Sương mù dày trên sông, thuyền lạ lúc nửa đêm

Cập nhật lúc: 2025-04-10 01:04:50
Lượt xem: 148

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Chủ thuyền, sao lại ngồi đây uống rượu một mình vậy?” Sở Lạc nhanh nhảu bước tới hỏi.

Nghe thấy tiếng nói, người đàn ông trung niên lập tức quay đầu nhìn Sở Lạc, lại liếc mắt nhìn Kim Kích Tân đang đứng ở mạn thuyền với vẻ mặt “gần quê nên thêm sợ”, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.

“Sao các vị còn ở ngoài? Sao không vào trong phòng nghỉ đi?”

“Ngắm cảnh chứ sao, phong cảnh sông Xuân Mộc  đúng là tuyệt đẹp.” Sở Lạc cười hì hì nói.

Chủ thuyền mấp máy môi hai lần: “Chẳng lẽ các vị không biết… sông Xuân Mộc …”

Chủ thuyền do dự rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định không nói ra, sợ khiến người ta hoang mang lo sợ không cần thiết.

“Xuân Mộc làm sao?” Thấy ông mãi không nói, Sở Lạc lấy làm lạ hỏi.

Nghe vậy, chủ thuyền vội vàng lắc đầu: “Không, không có gì, sắp tối rồi, các vị mau trở về phòng đi, nhớ đóng cửa kỹ vào ban đêm, không có chuyện thì đừng ra ngoài, nếu có chuyện nhất định phải gọi ta, nhất định phải nhớ kỹ, nhớ kỹ đấy!”

“Hả? Nửa đêm mà ngắm cảnh dưới ánh trăng chẳng phải càng đẹp hơn sao?”

“Ngắm cái gì mà ngắm!” Chủ thuyền lập tức đứng bật dậy, đẩy Sở Lạc vào trong khoang, “Ban đêm không có trăng, cũng chẳng có cảnh đẹp gì hết. Thuyền này có quy định, sau khi trời tối tuyệt đối không được ra ngoài, là quy định đấy!”

Sau khi đẩy Sở Lạc vào trong, ông lại quay về, lùa cả Kim Kích Tân vào phòng.

“Quả nhiên là có gì đó kỳ lạ.” Sở Lạc đứng trong phòng, nhìn ra bên ngoài thấy chủ thuyền vẫn đang uống rượu nhưng một tay luôn đặt cảnh giác trên chuôi kiếm, lẩm bẩm nói.

Kim Kích Tân cũng bước vào: “Ta còn định ra xin ông ta chút rượu uống nữa kìa, mà thôi, cảnh cũng đã ngắm rồi, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt đi. Mai thuyền cập bến, về nhà rồi còn nhiều chuyện phải lo nữa.”

Hai người đều trở về phòng riêng, giữa chừng Kim Kích Tân vẫn không nhịn được mà ra xin ít rượu mạnh uống.

Họ không hề hay biết, ngay khi chủ thuyền uống rượu xong trở lại đại sảnh tầng một, toàn bộ hành khách trên lâu thuyền đều hoảng sợ chạy ra khỏi phòng, tụ lại tầng một, ngồi cạnh chủ thuyền để tìm sự an toàn.

Cùng lúc đó, trong đạo quán Phù Thanh tại quận Đình Lan, hai đệ tử trụ trì vội vã bay ra khỏi đạo quán.

“Ta tính sai mất rồi, phù bảo mà ta đưa cho chủ thuyền lẽ ra hôm nay là hết hiệu lực, không phải ngày mai.  Thành sư tỷ, tỷ nói xem đêm nay liệu có… có người gặp chuyện không?”

Người được gọi là  Thành sư tỷ sắc mặt nghiêm túc, lông mày nhíu chặt: “Sao ngươi có thể sơ suất trong việc này? Bây giờ thuyền đã rời bến rồi! Đúng lúc cuối năm, người qua sông càng nhiều, thứ kia dưới đáy sông gặp càng nhiều người sẽ càng mạnh, chúng ta dù có tới giờ cũng không biết có kịp cứu không!”

Nghe vậy, sư muội kia càng lo lắng hơn.

Khi hai người chạy đến bến đò, chỉ thấy sương mù dày đặc phủ kín sông Xuân Mộc . Trăng đêm nay vốn đã không sáng, lại bị sương che lấp, ánh trăng như bị nuốt chửng trong làn sương mịt mù.

“Lâu thuyền đâu rồi?!” Thành Linh nhìn ra xa, nhưng chiếc lâu thuyền vốn phải đang chạy trên sông lại không thấy bóng dáng, mặt sông Xuân Mộc yên ắng đến đáng sợ, chưa từng có cảnh tượng như vậy trước đây.

“Thành sư tỷ, nếu bọn họ thật sự gặp chuyện, chúng ta… có bị tông môn phạt không?”

Thành Linh trừng mắt nhìn nàng: “Ta lập tức báo tin cho các đệ tử trấn giữ ở đạo quán lân cận, hy vọng còn có thể vãn hồi.”

Chẳng bao lâu, từ bốn phương tám hướng có nhiều đệ tử Trúc Cơ phi thân đến, không chỉ người của Phù Thanh Tông mà còn có người của Thất Trận Tông.

Khu vực giáp sông Xuân Mộc đều do bọn họ quản lý, bọn họ cũng theo dõi nơi này một thời gian rồi, nhưng dù điều tra từ đâu cũng không phát hiện được gì.

Cũng từng có tu sĩ giả làm người thường qua sông vào ban đêm, nhưng gặp phải cũng chỉ là vài thủy quỷ không đáng kể.

Phù Thanh Quán cố ý xin từ tông môn một tấm phù bảo, giao cho chủ thuyền. Chỉ cần phù bảo đó còn ở trên thuyền, những quỷ nước dưới sông sẽ không dám trồi lên hại người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-91-suong-mu-day-tren-song-thuyen-la-luc-nua-dem.html.]

Giờ đây, nhìn mặt sông Xuân Mộc khắp nơi đều mờ mịt sương mù, các đệ tử trú tại đạo quán của hai đại tông môn cũng đều kinh ngạc.

“Hôm nay rốt cuộc là chuyện gì vậy? Trước kia đúng là sông Xuân Mộc có chút quỷ dị, nhưng chưa từng có cảnh sương mù dày đặc như thế này, mà lâu thuyền cũng không thấy đâu nữa.”

“Sợ là những thứ bên dưới hôm nay đã quyết tâm nuốt trọn con thuyền đó rồi...”

“Nếu đột nhiên có cả thuyền dân chúng c.h.ế.t hết, chúng ta cũng khó lòng báo cáo lại với tông môn của mình.” Thành Linh cùng các đệ tử Trúc Cơ khác thi lễ rồi nói: “Chư vị, hiện giờ không thể lo đến sương mù nữa, chúng ta phải lập tức tìm được lâu thuyền, cứu người trên đó!”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Thành đạo hữu nói đúng! Chúng ta lập tức phân tán tìm kiếm trên sông thôi!”

Nửa đêm, trên lâu thuyền yên tĩnh đến cực độ, đột nhiên vang lên tiếng ca múa và nhạc cụ.

Sở Lạc đang ngoan ngoãn ngồi thiền tu luyện trong phòng mình thì bỗng nghe thấy giọng của Hoa Hoa vang lên:

【Chúc mừng ký chủ kích hoạt nhiệm vụ ẩn giới hạn thời gian—“Lâu thuyền quỷ dị lúc nửa đêm”. Thời gian giới hạn: một đêm.】

【Lâu thuyền quỷ dị lúc nửa đêm: Đêm nay dường như có thứ kỳ quái trà trộn vào lâu thuyền, xin ký chủ bảo vệ sự an toàn cho dân chúng trên thuyền suốt đêm nay.】

Sở Lạc mở mắt, cẩn thận cảm nhận, quả nhiên nhận ra trên lầu thuyền đột nhiên xuất hiện rất nhiều khí tức khác lạ.

Nàng lập tức đứng dậy, đi đến gần cửa sổ, khẽ đẩy hé ra một khe nhỏ để nhìn ra ngoài, cảnh tượng trước mắt khiến nàng hoàn toàn sững sờ.

Chỉ thấy từ mặt sông yên ả, từng người một bay lên — tất cả đều là những “thiên nữ” và “tiên nam” có dung mạo tuyệt trần.

Các “thiên nữ” mặc xiêm y sặc sỡ, dải lụa dài nhẹ nhàng tung bay giữa không trung, người thì ôm đàn tỳ bà, người thì cầm chuông vàng, dáng vẻ yêu kiều lướt về phía lâu thuyền.

Các “tiên nam” tuy không có quá nhiều đồ trang sức, nhưng ai nấy đều mang khí chất riêng biệt — người ôm cổ cầm thì nhã nhặn ôn hòa, người cầm trống thì phóng khoáng hào sảng — cũng bay thẳng về phía lâu thuyền.

Những nam nữ này từ đáy sông bay lên, quanh thân đều tỏa ra một lớp ánh sáng dịu nhẹ, nếu không biết còn tưởng họ đến tham dự yến tiệc Thiên Cung nào đó…

Sở Lạc không phân biệt được bọn họ là quỷ hay yêu, nhưng nàng có thể nhìn thấy đại khái thực lực của họ.

Một tên Luyện Khí tầng chín, hai tên Luyện Khí tầng chín… sao tất cả đều là Luyện Khí tầng chín?

Ngay lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa khe khẽ.

“Sở sư muội, là ta đây!”

Là giọng của Kim Kích Tân.

Sở Lạc đóng lại cửa sổ, trầm ngâm trong giây lát rồi đi mở cửa phòng.

Hiển nhiên Kim Kích  Tân cũng đã phát hiện ra tình hình bên ngoài, lúc này vẻ mặt căng thẳng: “Sở sư muội, bên ngoài đột nhiên xuất hiện rất nhiều thứ kỳ lạ có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ. Muội hãy theo ta, e rằng ở lại trên thuyền không còn an toàn nữa.”

“Trúc Cơ sơ kỳ?” Sở Lạc sững sờ: “Sao ta chỉ thấy toàn là Luyện Khí tầng chín?”

Nàng ngẫm nghĩ một lát, rồi chỉ vào Kim Kích  Tân.

“Kim sư huynh, huynh là Trúc Cơ sơ kỳ, còn ta là Luyện Khí tầng chín, chẳng lẽ mấy thứ bên ngoài đó... gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu thì yếu sao?”

“Cũng có thể lắm…”

“Vậy thì chẳng cần sợ bọn họ nữa.” Sở Lạc bỗng thở phào một hơi.

Loading...