Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 92: Cứ tiếp tục chơi nhạc, tiếp tục nhảy múa

Cập nhật lúc: 2025-04-10 12:48:52
Lượt xem: 146

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kim Kích Tân nhìn sư muội này với vẻ mặt đầy kinh ngạc.

“Sao muội còn có thể thở phào được?!”

Sở Lạc ngẩng đầu 45 độ nhìn lên trời, cảm khái: “Cuối cùng cũng gặp phải quái vật ngang tầm với mình, đúng là ân huệ trời ban—”

“……”

Kim Kích Tân im lặng hồi lâu, lại nhắc nhở: “Sở sư muội, muội có phải đã quên để ý đến số lượng mấy thứ ngoài kia rồi không?”

“Đúng vậy, Kim sư huynh huynh cũng… là nhắc nhở ta rồi,”

 Sở Lạc nghiêm túc nói: “Nếu lát nữa thực sự phải động thủ, huynh nhớ kéo đám quái về phía ta, ta có kỹ năng sát thương diện rộng, vừa tiết kiệm thời gian lại đỡ tốn sức.”

“Kỹ năng… sát thương… diện rộng?”

“Tất nhiên là tốt nhất không phải động thủ, phải bảo đảm an toàn cho dân chúng mà.”

Sở Lạc nói xong thì sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn.

“Đám kỳ quái này đã là gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu thì yếu, vậy với những phàm nhân thì chắc chúng cũng chỉ là phàm nhân. Chúng chưa trực tiếp lật thuyền, cũng không giống như muốn g.i.ế.c người, có thể là bị hạn chế gì đó, nhưng tình thế bây giờ là địch đông ta ít, càng lúc như thế này càng không được chùn bước. Đi, chúng ta đi gặp chúng một phen.”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Nói xong, Sở Lạc liền bước ra khỏi phòng.

“Sở sư muội Sở sư muội!” Kim Kích Tân vội vàng cản nàng lại, “Lúc này đám kia đều tập trung ở đại sảnh tầng một, tạm thời chưa có ý định lên lầu, chỗ ngủ của mọi người đều ở tầng hai trở lên, chúng đã không lên hại người, vậy sao chúng ta phải xuống chứ?”

Nghe vậy, Sở Lạc chỉ vào những cánh cửa phòng đang mở phía sau hắn.

“Kim sư huynh, huynh… chắc chắn mọi người đều ở trong phòng mình sao?”

Kim Khải Tân lập tức nhìn về phía những cánh cửa đó, tròn mắt ngạc nhiên: “Người đâu rồi? Hết… xuống dưới rồi sao?”

Hắn lại kinh ngạc nhìn về phía Sở Lạc, nàng chỉ đành bất đắc dĩ nhún vai.

“Hết cách rồi Kim sư huynh… ầy, ta hình như vừa nghĩ ra một cách…”

Trong đại sảnh tầng một, các “thiên nữ” trên đài đang múa những vũ điệu nhẹ nhàng uyển chuyển, các nhạc công cầm nhạc cụ cũng nghiêm túc diễn tấu, mọi người đều tỏ ra thảnh thơi, vui vẻ hòa hợp… nếu bỏ qua đám dân chúng đang run rẩy ôm lấy nhau quanh chủ thuyền.

“Chủ thuyền à… rốt cuộc là sao thế này, ông không phải đã bảo đảm là sẽ không có chuyện gì sao…”

“Nếu không phải đang gấp về nhà ăn Tết, tôi c.h.ế.t cũng không dám lên cái thuyền này đâu! Chủ thuyền, ông… ông nói gì đi chứ!”

“Tôi có xin được bùa bình an từ Phù Thanh Quán, tôi tôi tôi chắc sẽ không sao chứ…”

“Chủ thuyền, ông chẳng phải có bảo kiếm trong tay sao, mau lên đi, tiêu diệt lũ thủy quỷ này đi!”

“Đây không phải thủy quỷ,” trên mặt chủ thuyền cũng hiện vẻ hoảng sợ, “Tôi từng thấy thủy quỷ, bọn họ không có dáng vẻ thế này đâu! Hơn nữa thanh kiếm của tôi…”

Hắn nhìn thanh kiếm trong tay đã mất đi linh quang, trong lòng cũng mất hết niềm tin – rõ ràng là hiệu lực của phù bảo đã tiêu tán rồi!

Nhưng hắn không dám nói ra, sợ rằng nếu người trên thuyền biết hắn đã mất năng lực bảo vệ, sẽ lập tức hoảng loạn, lúc ấy mọi người tản ra, lại càng dễ bị tấn công!

Chủ thuyền đành dang tay che chở đám dân chúng phía sau, nói: “Đừng sợ, bọn chúng không dám đến gần đâu!”

Vừa dứt lời, một “thiên nữ” xinh đẹp liền nhẹ nhàng bay xuống từ trên đài, dải lụa khẽ lướt qua mặt hắn như đang cù nhẹ, gương mặt tuyệt mỹ cùng thân hình uyển chuyển phô bày trước mặt chủ thuyền, khiến hắn mắt ngây dại.

Dân chúng kinh hãi, chẳng phải đã bảo là không dám tới gần sao!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-92-cu-tiep-tuc-choi-nhac-tiep-tuc-nhay-mua.html.]

Đúng lúc chủ thuyền sắp nắm lấy bàn tay trắng nõn mềm mại của “thiên nữ” đi theo nàng, tiếng nhạc trong sảnh đột nhiên ngừng bặt, thân hình đang nhảy múa trên đài cũng đồng loạt dừng lại.

Toàn bộ “thiên nữ” và “tiên nam” trong đại sảnh đều cảnh giác nhìn về phía cầu thang.

Chủ thuyền cũng lấy lại thần trí.

Chỉ thấy có một nam một nữ bước xuống từ cầu thang, người đi trước là một thiếu nữ áo đỏ, mặt mang nụ cười ôn hòa, còn nam tử phía sau lại mang vẻ lạnh lùng, tay cầm linh kiếm đã rút khỏi vỏ, khí tức sắc bén bộc phát hoàn toàn – cứ như thể chỉ cần có ai chọc giận hắn, hắn sẽ lập tức biến người đó thành cái rổ.

Vô cùng hung tợn, vô cùng đáng sợ.

Không ai biết lúc này Kim Kích  Tân đang phải cố gắng hết sức để duy trì dáng vẻ cao thâm khó lường, rất khó chọc vào, nhưng trong lòng thì đã loạn như cào cào.

Trong không gian yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng bước chân hai người vang vọng.

Đám dị loại trong đại sảnh thấy Kim Khải Tân với sát khí đằng đằng sau lưng Sở Lạc, đều mơ hồ bày ra thế phòng thủ.

Chính lúc này, thiếu nữ nhẹ nhàng cất giọng, âm thanh nhẹ nhàng tự nhiên.

“Chuyện náo nhiệt vui vẻ thế này, sao lại không rủ hai sư huynh muội bọn ta, bây giờ lại trở nên câu nệ thế?”

“Các ngươi không cần phải khách khí đâu, cứ xem như đang ở nhà mình vậy. Tiếp tục tấu nhạc, tiếp tục múa đi.”

Kim Kích Tân cầm kiếm đứng lại trên cầu thang, còn Sở Lạc thì tung người nhảy hai bước nhẹ nhàng, thẳng tiến vào giữa đại sảnh, ngồi xuống bàn ghế ngay trước sân khấu.

Ánh mắt cảnh giác của đám dị loại trong sảnh lúc này chuyển từ Kim Kích Tân sang người Sở Lạc.

Thiếu nữ này đã tự mình đi vào vòng vây của bọn chúng, chẳng lẽ nàng ta không sợ sao? Hay là có chiêu bài nào đó?

Chúng lại một lần nữa cảnh giác nhìn về phía Kim Kích Tân.

Ánh mắt băng lãnh, bình tĩnh trước tình thế, e là một cao thủ…

Mà ngay lúc đám dị loại đang qua lại dò xét giữa Sở Lạc và Kim Kích Tân, linh khí đã tụ lại dưới chân Sở Lạc, nàng đã sớm bố trí sẵn sát trận trên mặt đất, bao trùm toàn bộ đám dị loại trong phạm vi. Chỉ cần phối hợp với Phong Hỏa thi triển trận Hồng Diệp, e rằng bọn chúng chưa kịp phản ứng thì đã trúng chiêu.

Sát trận đã thành, lòng tin càng vững, giọng nói của Sở Lạc cũng lạnh đi mấy phần.

“Các vị chẳng lẽ không hoan nghênh chúng ta sao? Sao vẫn chưa tấu nhạc?”

Lời này vừa dứt, đám dị loại ấy quả thật bị nàng dọa cho khiếp vía, lập tức lại tiếp tục tấu lên khúc nhạc êm tai, “thiên nữ” cũng quay trở lại sân khấu, tiếp tục múa theo điệu nhạc.

Một người ngồi giữa sảnh thản nhiên nghe nhạc thưởng vũ, những người khác thì đang run rẩy ôm nhau trong góc vì sợ, bầu không khí trên lầu thuyền trong khoảnh khắc chia thành hai thái cực rõ rệt.

Có người dân nhỏ giọng hỏi:

“Hai vị đó là đạo trưởng sao?”

“Chắc chắn là đạo trưởng rồi, chúng ta được cứu rồi, được  cứu rồi…”

Chủ thuyền cũng kinh ngạc nhìn về phía đó. Chẳng trách người ta dám ngồi ngắm cảnh sông nước, thì ra là cao nhân ẩn thế!

Kim Kích Tân vẫn giữ thế cầm kiếm, khí tức tỏa ra không ngừng, chỉ ngồi ngay trên cầu thang, đối với đám dị loại mà nói chính là một luồng uy áp khó lường.

Còn Sở Lạc thì trông nhẹ nhàng thoải mái ngồi giữa đại sảnh, vẻ mặt không lộ chút căng thẳng, nhưng tâm trí nàng luôn đặt cả vào sát trận dưới chân.

Thời gian từng chút một trôi qua, đám “thiên nữ” trên sân khấu dường như đã mệt mỏi lắm rồi, vậy mà cũng không dám ngừng.

Còn có thể vì lý do gì nữa?

Bọn họ quá tự tin, còn chúng ta thì quá sợ hãi!

Loading...