Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 93: Một đêm yên ổn, một phen chỉ điểm
Cập nhật lúc: 2025-04-10 12:49:26
Lượt xem: 166
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thật ra đám dị loại ấy cũng không biết được suy nghĩ trong lòng Kim Kích Tân và Sở Lạc.
Tinh thần Kim Kích Tân lúc này gần như cạn kiệt. Bởi vì Sở sư muội đã nói, hắn có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ thì phải đóng vai một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, một thanh hàn kiếm đứng bên cạnh, người cầm kiếm khinh thường tất cả, ai mà dám manh động? Hắn cố gắng lắm… cũng chỉ miễn cưỡng đạt được kỳ vọng của Sở Lạc.
Nhưng biểu hiện của Sở sư muội thì khiến hắn thực sự kinh ngạc. Nàng dường như chỉ với tu vi Luyện Khí tầng chín lại có thể toát ra khí chất của một trưởng lão Nguyên Anh!
Vừa nghe nhạc múa hát, vừa đàm tiếu tự nhiên, nếu không phải hắn biết rõ nàng mới nhập đạo chưa bao lâu, e rằng chính hắn cũng đã bị lừa rồi.
Chỉ là Kim Kích Tân không nhìn thấy được đôi chân Sở Lạc không dám rời mặt đất một bước nào.
Linh khí vẫn tụ dưới chân, chỉ cần đám dị loại trên thuyền có hành động, Sở Lạc phải bảo đảm bản thân có thể trong 0.01 giây phản ứng khởi động sát trận. Tinh thần nàng căng như dây đàn, đến khi trời sắp sáng, chân cũng đã tê rần.
Có người trên thuyền căng thẳng đến từng dây thần kinh, lại có kẻ trong sương mù trên mặt sông đang gắng gượng tìm kiếm.
“Vẫn chưa tìm thấy sao?”
“Một chiếc lâu thuyền to đùng như vậy, làm sao có thể biến mất khỏi mặt sông một cách vô cớ! Dù là pháp thuật ẩn thân huyền ảo đến đâu đi nữa, cũng không thể do cao nhân thi triển ra mà không để lại dấu vết nào chứ…”
“Kết giới thì chắc chắn sẽ phát hiện ra d.a.o động linh khí, trừ phi bọn họ thật sự đã biến mất!”
Vài đệ tử trấn thủ Đạo quán tụ lại bàn bạc, đã tìm kiếm suốt cả đêm nhưng không hề có chút manh mối nào, điều này đã đủ chứng minh sự việc vô cùng nan giải.
Bỗng một đệ tử của Thất Trận Tông lên tiếng:
“Có lẽ còn một khả năng khác. Đây là một loại thuật pháp không gian, lâu thuyền đã bị một loại lực lượng kỳ quái kéo vào không gian khác. Chúng ta trước nay tới tìm kiếm không biết bao nhiêu lần mà không phát hiện ra bất kỳ dấu vết của yêu tà, rất có thể là bởi vì… chúng ta tìm sai không gian rồi.”
“Một khi là như vậy thì chỉ còn khả năng đó thôi. Nhưng làm thế nào để đi vào không gian khác cứu người trên thuyền đây?” Thành Linh sốt ruột nói.
Lời vừa dứt, mấy đệ tử Thất Trận Tông đưa mắt nhìn nhau, đều không ai mở lời.
Phải một lúc lâu sau mới có người thở dài nói:
“Thuật pháp thuộc loại không gian vô cùng khó học, một khi đã tu thành, thì tất cả địch nhân đều rơi vào thế bị động tuyệt đối. Ý là… chỉ có nó mới có thể chủ động kéo người vào không gian của nó, còn người ngoài muốn xông vào thì… gần như là điều không tưởng.”
“Ý huynh là… những dân thường trên lâu thuyền đó đều không còn cứu được nữa sao? Chúng ta định bỏ mặc họ như thế sao?”
“…Bọn họ vẫn còn có thể tự cứu lấy mình. Từ trong không gian ấy tìm ra quy luật, rồi tự mình thoát ra ngoài, sẽ dễ hơn rất nhiều so với người ngoài cố gắng tiến vào.”
“Chuyện đó làm sao có thể!”
“Mọi người mau nhìn bên kia! Trong màn sương có thứ gì đó đang hiện ra!”
“……”
“Lâu thuyền! Hình như là lâu thuyền!”
Khi ánh sáng ban mai dần ló rạng, tiếng trống nhạc trên lâu thuyền cũng dần dần im bặt.
Trên thuyền, đám “thiên nữ” và “tiên nam” dường như cũng không còn ý đồ gây hại nữa, họ rời khỏi sân khấu, xếp thành hàng, hướng về phía Sở Lạc cùng những người khác khẽ khom mình hành lễ, sau đó đồng loạt bay ra khỏi thuyền, lướt vào dòng sông Xuân Mộc.
Một màn nghẹt thở mà hồi hộp như vậy cuối cùng cũng khép lại, Sở Lạc và Kim Kích Tân đưa mắt nhìn nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-93-mot-dem-yen-on-mot-phen-chi-diem.html.]
Vậy là… qua ải rồi sao?
【Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn thời hạn “Quỷ thuyền nửa đêm”, nhận được phần thưởng 50 điểm khí vận.】
【Do không có một thường dân nào bị thương, mức độ hoàn thành nhiệm vụ rất cao, được thưởng thêm 100 điểm khí vận, kèm vật phẩm thưởng: Thẻ Tẩy Thể Cao Cấp ×1, Thẻ Tẩy Thể Trung Cấp ×2, Thẻ Ngẫu Nhiên ×2.】
“Qua rồi!” Sở Lạc bật dậy khỏi ghế, nhưng ngay sau đó thân thể lại nghiêng sang một bên.
Tê chân rồi…
Bên kia, Kim Kích Tân nghe được câu nói ấy liền buông lỏng tất cả áp lực, lập tức đổ gục xuống bậc thang.
Những dân thường co rúm suốt cả đêm ở góc thuyền nay đều cảm động đến rơi nước mắt, ùa ra cảm tạ, quỳ lạy rối rít.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Đa tạ đạo trưởng đã cứu mạng chúng tôi! Cảm tạ đạo trưởng!”
“Nếu không phải vừa hay có đạo trưởng ở trên thuyền, chúng tôi chắc đã bị lũ đó kéo xuống sông mà ăn thịt rồi, năm mới kiểu gì nữa chứ…”
“Này, chủ thuyền, ông cũng thật là… bảo kiếm đã không dùng được thì đừng cố chấp mà ra khơi nữa. Chúng tôi là phàm nhân, nào có khả năng đối đầu với thần quỷ. Nếu không có hai vị đạo trưởng ở đây, ông chẳng phải sẽ hại c.h.ế.t cả thuyền người sao?”
“Ta…” Chủ thuyền nghe những lời trách cứ từ xung quanh, cũng tràn đầy áy náy, cúi đầu không nói.
Mọi người trên thuyền dường như đã quên mất rằng, khi đạo trưởng còn chưa xuất hiện, chính chủ thuyền này, cũng là một thân phàm thể, tay nắm thanh bảo kiếm đã mất hiệu lực của phù bảo, vẫn dám đứng chắn phía trước dân thường, bảo vệ họ sau lưng mình.
Chỉ trách là tâm có thừa mà lực bất tòng.
Người phàm thật sự không thể đối đầu với thần quỷ sao?
Ánh mắt Sở Lạc dừng trên người ông ta, nhân lúc hình tượng “tiên nhân” của bản thân còn chưa tan biến, nàng cất giọng chậm rãi:
“Trên đời này không ai là người không phạm sai lầm. Những người mà các ngươi nhìn thấy ở trên cao kia, kỳ thực đều là từ những sai lầm nối tiếp nhau mà tôi luyện thành.”
“Dù là người thường không có linh căn, cũng có thể đối đầu với quỷ thần. Nếu ông có thiên phú học võ, có lẽ có thể đi theo con đường luyện thể.”
“Mọi người đều nói luyện thể là con đường chết, vì giới hạn chỉ đến Kim Đan kỳ. Nhưng đó là bởi họ chưa từng thấy qua… Pháp Thể.”
Hai chữ “Pháp Thể” này, chính là Sở Lạc từng nghe được từ miệng của sư tổ, dù rằng bản thân nàng hiểu rất ít về phương diện này, nhưng nhìn dáng vẻ của sư tổ, dường như con đường rèn luyện thân thể vốn không dừng lại ở cảnh giới Kim Đan, hoặc cũng có thể nói rằng Kim Đan là một ngưỡng cửa, nếu vượt qua được ngưỡng đó thì có thể tu thành Pháp thể của riêng mình.
Sở Lạc lại khẽ bật cười: “Nếu một lòng tiến về phía trước, sau này tự khắc sẽ gặp được cơ duyên của mình. Ai nói người hôm nay chỉ biết dùng dũng khí mù quáng lại không thể trở thành đại hiệp được người người ca tụng? Cuối cùng có thể đi được đến bước nào, vẫn là phải xem chính ngươi.”
Nghe xong những lời ấy, chỉ thấy thuyền chủ lập tức đứng bật dậy, nghiêm trang thi lễ giang hồ với Sở Lạc.
“Hôm nay lời tiểu tiên sư nói, ta - Từ Nghị - xin ghi nhớ. Không biết tiểu tiên sư có thể để lại một cái tên? Sau này nếu có lúc ta chán nản sa sút, còn có thể lấy danh tiểu tiên sư để nhắc nhở bản thân.”
“Tên sao?” Sở Lạc nghĩ tới người tỷ tỷ đang tìm mình khắp nơi, liền đáp: “Ngươi chỉ cần nhớ ta họ Sở là được.”
Dù sao Kim sư huynh cũng một miệng gọi “Sở sư muội”, họ này cũng chẳng thể giấu nổi nữa rồi.
“Vậy tiểu tiên sư có thể để lại tên tông môn không? Ân cứu mạng hôm nay ta khắc sâu trong lòng, sau này nhất định mỗi tháng đều đến đạo quán của tiểu tiên sư để dâng hương!”
Thuyền chủ Từ Nghị lại nói tiếp, rồi những người dân trên thuyền cũng liên tục phụ họa.
“Đúng vậy, ân cứu mạng của đạo trưởng, chúng tôi chẳng có gì để báo đáp, chỉ có thể mỗi tháng đến dâng hương cầu phúc!”
“Xin đạo trưởng hãy để lại tên tông môn đi!”
“Thế này ngượng lắm, các ngươi vốn đã có đạo quán quản rồi mà,” Sở Lạc cười híp mắt vẫy tay, “hơn nữa tu sĩ của Lăng Vân Tông bọn ta xưa nay vẫn thích làm việc tốt mà không để lại danh tính, mọi người đừng hỏi nữa, đừng hỏi nữa…”