Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 94: Cha con đoàn tụ, hồng trần khó dứt

Cập nhật lúc: 2025-04-10 12:50:02
Lượt xem: 173

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Thì ra là đạo trưởng của Lăng Vân Tông! Vậy sau này ta sẽ đến Lăng Vân Quán dâng hương!”

“Chỗ ta chỉ có Phù Thanh Quán, nhưng huyện bên cạnh thì có Lăng Vân Quán, đi thêm mấy dặm đường thì sao chứ, làm sao so được với ân cứu mạng này!”

Sở Lạc vui vẻ lẩn ra khỏi đám đông, đi về phía đuôi thuyền.

Mặt sông phẳng lặng không gợn sóng, những dị loại kia chắc cũng đã rút lui rồi.

Sương mù phủ kín con đường mà lâu thuyền từng đi qua, dòng nước lặng lẽ hội tụ về một vị trí nào đó giữa dòng sông.

“Ngươi… rốt cuộc là gì nhỉ…”

Không phải người, không phải yêu, không phải quỷ, không phải ma.

Trên dòng sông Xuân Mộc, các đệ tử trấn thủ đạo quán của Phù Thanh Tông và Thất Trận Tông đang bay lơ lửng giữa không trung, chỉ thấy lâu thuyền kia từ từ rẽ mù mà ra.

Có mấy người nháy mắt liên tục, họ nhìn nhầm sao?!

Sở Lạc duỗi người một cái, rồi quay lại mũi thuyền, nhìn thấy trước mặt không xa là các đệ tử trấn thủ, có người đứng trên phi kiếm, có người đứng trên các pháp khí phi hành đủ loại.

“Đông người ghê.” Sở Lạc không nhịn được mà thốt lên.

Những tu sĩ bên kia đồng loạt đổ ánh mắt về phía Sở Lạc.

“Trên lâu thuyền vậy mà lại có tu sĩ, vậy thì chắc chắn là vị tu sĩ này dẫn theo bọn họ rời khỏi không gian quỷ dị kia rồi.”

“Đại ca, huynh nhìn lại đi, nàng chỉ mới Luyện Khí tầng chín thôi đó…”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Một người Luyện Khí tầng chín mà có thể thoát khỏi không gian ấy, còn bảo toàn được cả đám bách tính trên thuyền… chuyện này… thật sự có thể sao?”

Bất chợt lại có một nam tu Trúc Cơ sơ kỳ bước ra từ trong lâu thuyền, đám người kia lúc này mới có vẻ hài lòng hơn nhiều.

“Có một người Trúc Cơ ở đó, ừm, như vậy thì hợp lý hơn rồi.”

“Nhưng vẫn thấy không hợp lý chút nào!”

Lâu thuyền cập bến, sau khi người dân lũ lượt rời đi, Sở Lạc và Kim Kích Tân bị bao vây bởi một đám đệ tử trấn thủ đạo quán, hai người nhất thời có chút luống cuống.

“Chuyện này nói ra thì dài lắm…”

“Không sao, bọn ta có nhiều thời gian. Nếu có thể rút ra được chút manh mối từ lời tiểu đạo hữu, có lẽ sẽ giúp tiêu trừ tận gốc tai họa trên sông Mộc Giang, sau này người qua sông cũng không cần chịu nạn nữa.”

“Chuyện này đã làm phiền rồi.”

“Nhưng chúng ta không còn thời gian nữa,” Sở Lạc chỉ vào Kim Kích Tân bên cạnh, người đang mang dáng vẻ “càng gần quê nhà, càng thêm sợ hãi”, “đã bước chân vào con đường tu đạo, cha con gặp nhau lại càng khó khăn hơn, lần này Kim sư huynh đến là để tiễn biệt phụ thân, tất nhiên không thể trì hoãn quá lâu được.”

Nghe vậy, mấy đệ tử trấn thủ đạo quán cũng im lặng.

“Vậy vị đạo hữu này nếu không có thời gian, tiểu đạo hữu ngươi thì chắc là có chứ?”

“Ể??”

Cuối cùng, dưới sự đảm bảo chắc chắn của mấy đệ tử trấn thủ, Kim Kích Tân được để cho về phủ trước, còn Sở Lạc thì ở lại bờ sông Xuân Mộc để kể lại đầu đuôi câu chuyện, sau đó lại trơ mắt nhìn đám tu sĩ kia lật tung cả dòng sông, từ trên xuống dưới, nhưng vẫn chẳng thu hoạch được gì.

“Tiểu đạo hữu, ngươi còn nhớ rõ chi tiết nào hôm qua không? Ví dụ như các ngươi bước vào không gian đó lúc nào, là ở đâu, khi vào thì có cảm giác gì không…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-94-cha-con-doan-tu-hong-tran-kho-dut.html.]

Sở Lạc ngồi ở bờ sông, chống má nghĩ ngợi.

“Mọi chi tiết ta nhớ đều đã kể với các ngươi rồi, có lẽ phải đợi đến tối thôi, có thể chỉ khi trời tối không gian ấy mới xuất hiện.”

Đến chiều, một thiếu nữ có dáng vẻ nha hoàn nhỏ đi đến bờ sông, nhìn về phía những tu sĩ đang bay qua bay lại, dè dặt hỏi: “Xin hỏi, vị nào là Sở đạo trưởng?”

Nghe vậy, Sở Lạc quay đầu nhìn về phía nha hoàn đang lên tiếng.

“Ngươi là ai?”

“Ta tên Tiểu Viên, là nha hoàn trong phủ của Kim viên ngoại. Thiếu gia nhà ta nói Sở đạo trưởng không biết đường về, nên sai ta đến đón người.”

Sở Lạc duỗi lưng, đứng dậy phủi mấy hạt bụi tưởng tượng trên đạo bào.

“Về thôi——”

Thành Linh của Phù Thanh Quán cũng bước lại: “Hôm nay đã phiền Sở đạo hữu một ngày, nên để chúng ta đích thân đưa người về mới phải. Ta cũng phải quay lại Phù Thanh Quán để báo cáo lại chuyện này với tông môn, đi cùng đường, ta đưa người một đoạn nhé?”

“Vậy thì  Thành đạo hữu đừng hỏi ta chuyện sông Xuân Mộc nữa đấy, ta thực sự không nhớ thêm gì đâu.”

Những lời này của Sở Lạc là thật, cũng chẳng thể nói rằng có lẽ là do xui xẻo, đi đâu gây chuyện ở đó nên mới rơi vào không gian ấy được…

Thành Linh như bị nhìn thấu tâm tư, hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn cẩn thận tiễn nàng về đến phủ của Kim viên ngoại.

Đứng trước cánh cổng lớn của nhà Kim Kích Tân, nhìn tòa phủ đệ lộng lẫy xa hoa, Sở Lạc không khỏi cảm thán: “Quả nhiên tu tiên có thể giúp người ta phát tài, chắc hẳn bao năm nay Kim sư huynh vừa tu luyện ở Lăng Vân Tông, vừa không quên giúp đỡ gia đình.”

Nghe vậy, Tiểu Viên ở bên cạnh mỉm cười: “Lão gia nhà ta cũng thường nói, nếu không nhờ tam thiếu gia có tiền đồ, e là Kim gia cũng chẳng có được cơ nghiệp như hôm nay, cũng không biết lấy gì để báo đáp lại ơn nghĩa của hàng xóm láng giềng năm xưa. Sở đạo trưởng mau vào đi ạ, tiệc tối đã được chuẩn bị xong rồi.”

Dưới sự dẫn đường của Tiểu Viên, Sở Lạc tiến vào phủ viên ngoại, đoàn tụ với Kim Kích Tân, cũng gặp được lão gia nhà họ Kim cùng hai vị huynh trưởng của hắn.

Lão gia tuổi tác đã cao, nhưng cơ thể không mang bệnh tật gì, có lẽ là nhờ Kim Kích Tân tìm được linh đan diệu dược có thể giúp phàm nhân trừ bách bệnh, kéo dài tuổi thọ, để phụ thân được hưởng tuổi già an nhiên.

Bữa tiệc tối được chuẩn bị rất chu đáo, cả nhà hiếm khi sum họp, bầu không khí trong phòng vừa vui vẻ lại vừa ấm áp. Nhưng cũng bởi lão gia tuổi đã cao, tiệc rượu lại lặng lẽ vương thêm vài phần buồn ly biệt.

Cơm nước xong xuôi, ba huynh đệ nhà họ Kim vẫn còn uống rượu, nhất là Kim Kích Tân, cứ chén này nối tiếp chén khác, chẳng biết đã say chưa, chỉ biết khi Sở Lạc muốn nếm một ngụm thì lại bị hắn cướp mất chén, còn trịnh trọng nói với nàng rằng “trẻ con thì không được uống rượu.”

Thế là Sở Lạc đành một mình đi dạo trong phủ, vừa đi vừa nghĩ về ý nghĩa của nhiệm vụ “đoạn tuyệt hồng trần” kia rốt cuộc là gì.

Nhìn bộ dạng hiện giờ của Kim sư huynh, thật sự có thể đoạn tuyệt sao?

Sở Lạc chẳng biết mình đi đến đâu, đột nhiên trông thấy một bóng người quen thuộc rảo bước đi ra khỏi cổng, lát sau lại quay về, rồi lại bước ra ngoài, rồi lại quay về…

“Tiểu Viên, ngươi đang làm gì vậy?” Sở Lạc cất tiếng hỏi.

Nghe vậy, Tiểu Viên vừa mới quay lại tới cổng viện như bị dọa giật mình, thấy người lên tiếng là Sở Lạc thì mới thở phào nhẹ nhõm.

“Sở đạo trưởng…”

Sở Lạc nhớ lại chuyện nàng cứ ra ra vào vào, động tác kia vừa dừng lại, ánh mắt nàng lại nhìn thấy chiếc hộp cơm trong tay nha hoàn, bèn hỏi:

“Ngươi định mang cơm ra ngoài cho người ta à?”

Tiểu Viên vội vàng gật đầu, sau đó giải thích:

“Hôm nay Tam thiếu gia và Sở đạo trưởng trở về, trong nhà mở tiệc lớn, lão gia liền nghĩ cho nhà bếp làm thêm mấy món, đem đến tặng cho nhà họ Hạ – một nhà thế giao. Trước đây, khi Tam thiếu gia còn chưa vào Lăng Vân Tông, nhà họ Hạ từng giúp đỡ Kim gia chúng ta rất nhiều. Sau này, khi nhà họ Hạ sa sút, lúc vượt sông trở về huyện Đình Lan, thiếu gia nhà họ Hạ không cẩn thận rơi xuống nước, đến cả t.h.i t.h.ể cũng không vớt được. Lão gia nhà họ Hạ vì lo nghĩ quá độ mà lâm bệnh nặng, rồi cũng mất trên giường. Bây giờ trong nhà chỉ còn lại Nhị tiểu thư họ Hạ. Lão gia nhà ta liền sai ta mang cơm đến cho cô ấy, ngày mai cũng là ba mươi Tết, nhân tiện mời Nhị tiểu thư đến phủ đón giao thừa cùng luôn…”

Loading...