Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 96: Thân tiên bất diệt, sống cùng trời đất
Cập nhật lúc: 2025-04-11 05:05:41
Lượt xem: 156
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tí tách, tí tách…
...
Ngoài cửa vang lên tiếng nước nhỏ tí tách, xem ra người đàn ông kia đã đi đến cửa phòng.
“A Niên... ca ca đến đón muội rồi.”
Giọng nói vọng vào từ bên ngoài, trong phòng, Hạ Tĩnh Niên đang tựa vào bàn ghế chắn trước cửa bỗng co người lại, nàng ôm lấy hai chân mình, đầu vùi sâu vào đầu gối.
“Muội vẫn không muốn đi cùng ta sao? A Niên... đợi đến khi chúng ta đến thế giới kia, sẽ không bao giờ phải chia lìa nữa.”
“Thân tiên bất diệt, sống cùng trời đất.”
“A Niên, chẳng lẽ muội không muốn... nhìn ta thêm một lần nữa sao?”
Hạ Tĩnh Niên từ từ ngẩng đầu, Sở Lạc nhìn thấy khuôn mặt nàng đầy nước mắt, nàng quay đầu dường như nhìn về phía cửa, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi như chuỗi hạt bị đứt chỉ.
Bên ngoài không còn tiếng nói nào nữa, nhưng tiếng nước nhỏ giọt vẫn tiếp tục, chứng tỏ hắn vẫn chưa rời đi.
Thêm một lúc lâu sau, giọng nói kia lại vang lên.
“A Niên, ta đi đây, ngày mai sẽ lại đến thăm muội.”
Tiếng nước mỗi lúc một xa, cho đến khi hoàn toàn biến mất, lúc đó Hạ Tĩnh Niên mới khe khẽ thốt ra một tiếng “ca ca”.
Nàng dọn hết những thứ chắn trước cửa ra, mở cửa nhìn con đường đầy vệt nước hắn để lại, nhưng trên đường đã không còn bóng dáng Hạ An Triều.
“Hạ tiểu thư,” Sở Lạc cất tiếng hỏi: “Có thể nói cho ta biết về chuyện giữa hai huynh muội các người không?”
“Ngươi không phải hạ nhân của nhà họ Kim, ngươi là đạo trưởng.”
Hạ Tĩnh Niên đã đoán ra từ khi nàng thấy Sở Lạc lấy ra trận bàn tiểu kết giới.
Ánh mắt nàng cụp xuống, giọng nói có phần bất đắc dĩ: “Phụ thân từng nói, những chuyện kỳ lạ trong nhà ta sau này ắt sẽ thu hút sự chú ý của đạo trưởng, chỉ không ngờ lại đến nhanh như vậy. Đạo trưởng, xin ngươi... đừng làm hại ca ca ta.”
“Chuyện kỳ quái trên sông Xuân Mộc đã kéo dài suốt năm năm, số người c.h.ế.t chìm ở đó cũng không ít, nếu ca ca ngươi không phải là hung thủ, cũng không tiếp tay làm điều ác, ta tất nhiên không có lý do gì để làm hại hắn. Hạ tiểu thư, ta cảm nhận được ngươi là người hiểu chuyện. Ca ca ngươi đã c.h.ế.t rồi, hiện tại hắn đã biến thành một thứ gì đó không còn là con người, không phải người ca ca trong ký ức của ngươi nữa đâu, ngươi... hẳn là biết điều đó, đúng không?”
Trong phòng lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng Hạ Tĩnh Niên nhẹ nhàng dời lại bàn ghế về chỗ cũ.
Rất lâu sau, nàng mới chậm rãi lên tiếng: “Năm đó là ca ca liều mạng cứu ta, nhưng chính người lại rơi xuống đáy sông. Ca ca ta là người tốt, huynh ấy sẽ không làm những chuyện đó.”
“Ta cũng không biết ca ca bây giờ đã biến thành thứ gì nữa, nhưng từ khi ta trở về nhà, mỗi đêm huynh ấy đều đến gõ cửa, nói muốn đưa ta đến sông Xuân Mộc, làm thiên nữ, hưởng phúc trường sinh.”
“Lần đầu tiên huynh ấy trở về, là phụ thân mở cửa. Phụ thân còn tưởng huynh ấy phúc lớn mạng lớn, được người cứu lên từ sông Xuân Mộc. Nhưng khi phụ thân muốn kéo huynh ấy vào nhà, mới phát hiện tay chân huynh lạnh ngắt, tim cũng không còn đập nữa, lúc ấy mới biết người trở về này không phải ca ca, hoặc có lẽ là ca ca đã c.h.ế.t rồi.”
“Huynh ấy cứ luôn miệng nói muốn đưa ta đi, khiến phụ thân lo lắng huynh sẽ hại ta, nên nhất quyết không cho huynh vào nhà. Sau đó đêm nào huynh cũng đến, phụ thân luôn khóa cửa thật chặt. Rồi dọn nhà đi, cũng không cho ta bước ra ngoài thêm lần nào.”
“Nghĩ rằng có lẽ vì t.h.i t.h.ể của ca ca vẫn còn chìm dưới sông Xuân Mộc, không được yên nghỉ, phụ thân đã bán hết gia sản, muốn tìm t.h.i t.h.ể của huynh để chôn cất đàng hoàng. Chỉ là...”
Phần sau thì Sở Lạc cũng đã nghe từ Tiểu Viên – không tìm thấy thi thể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-96-than-tien-bat-diet-song-cung-troi-dat.html.]
Và hôm nay nàng cũng nghe được vài lời phỏng đoán từ các đệ tử canh gác, cho rằng t.h.i t.h.ể những người rơi xuống sông đều đã đến một không gian khác.
“Mỗi lần ca ca trở về, phụ thân đều không cho ta phát ra tiếng, giống như ta không sống trong ngôi nhà này, còn phụ thân thì nói chuyện qua cửa như thể ca ca chưa từng chết.”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Nhưng phụ thân lại già yếu rất nhanh, chẳng bao lâu đã mắc bệnh nặng, lão gia nhà họ Kim nghe tin liền dẫn theo nhiều đại phu đến xem, nhưng phụ thân lại không muốn chữa trị. Trước lúc lâm chung, ông còn muôn vàn dặn dò ta rằng, nhà họ Hạ ta e là đã dính phải lời nguyền nào đó, đã trở thành bộ dạng này thì đừng giao du với những gia tộc khác trong quận nữa. Nhà họ Kim là thế giao với nhà ta, càng không thể liên lụy họ.”
Khi Hạ Tĩnh Niên kể đến đây, ánh mắt Sở Lạc lại hướng về phía chiếc giường, nơi bộ xương trắng đang an giấc.
“Phàm nhân sống cùng yêu quái quỷ mị mỗi ngày, bị âm khí xâm thực, cho dù là người tu đạo đạo hạnh nông cạn cũng khó mà chịu đựng, huống hồ là ông ấy. Làm sao không tổn thọ cơ chứ?”
Nói xong, Sở Lạc lại nhìn phản ứng của Hạ Tĩnh Niên. Nàng chỉ cúi đầu, lặng lẽ lau nước mắt, rồi quỳ xuống trước mặt Sở Lạc.
“Đạo trưởng, những năm qua ta luôn tuân theo di ngôn của phụ thân, chưa từng rời khỏi cửa nhà. Ban đầu chỉ cần được nghe giọng ca ca mỗi đêm là đã mãn nguyện rồi. Nhưng giờ người đã đến, ta cũng biết chuyện này không thể giấu nổi nữa. Không cầu gì khác, chỉ mong đạo trưởng và các vị đạo nhân có thể nương tay, xin đừng… diệt sạch huynh ấy…”
“Hạ tiểu thư,” Sở Lạc vội đỡ tay nàng, “không cần hành đại lễ như vậy, ta đại khái cũng biết nên làm thế nào rồi, cô mau đứng dậy đi.”
“Đạo trưởng đã đồng ý với lời cầu xin của ta…”
“Ta không thể hứa cho cô điều chắc chắn như thế. Nhưng chỉ cần còn một tia hy vọng, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức để nắm lấy, như vậy… cô thấy có được không?”
Hạ Tĩnh Niên dập đầu thật mạnh: “Đa tạ đạo trưởng.”
Khi nàng đứng dậy, Sở Lạc lại bất ngờ hỏi: “Giờ đang là mùa đông, Hạ tiểu thư còn mặc áo mỏng mùa hạ, chẳng lẽ không thấy lạnh sao?”
Nghe vậy, ánh mắt Hạ Tĩnh Niên thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, nàng trầm mặc hồi lâu, rồi lắc đầu đáp khẽ: “Ta không thấy lạnh.”
“Hạ tiểu thư bao năm nay… đều sống trong căn phòng này sao?”
Hạ Tĩnh Niên lại gật đầu, nhỏ giọng nói: “Phụ thân không cho ta ra ngoài.”
“Vậy chuyện ăn uống hằng ngày của cô giải quyết ra sao?”
“Tiểu Viên thường xuyên mang đồ ăn đến… chỉ là… có lẽ ta không có khẩu vị thôi.”
“Ta hiểu rồi,” Sở Lạc mỉm cười, sau đó cõng Tiểu Viên lên, “Hôm nay ta về trước, đến chiều tối mai sẽ quay lại, Hạ tiểu thư đừng từ chối gặp ta nữa đấy.”
Nghe vậy, Hạ Tĩnh Niên vội đáp: “Không dám không gặp đạo trưởng.”
Từ biệt Hạ Tĩnh Niên, Sở Lạc cõng Tiểu Viên quay về phủ viên ngoại.
Tiểu Viên ngủ một mạch đến sáng hôm sau, khi mở mắt ra vẫn còn lưu luyến.
“Thì ra là mơ… đã lâu rồi ta mới có một giấc mơ đẹp như vậy…”
“Ngươi tỉnh rồi à?”
Giọng của Sở Lạc vang lên bất ngờ, Tiểu Viên lúc này mới phát hiện mình không ngủ trong phòng của mình, dường như đây là phòng dành cho đạo trưởng mà Tam thiếu gia chuẩn bị…
“Sở… Sở đạo trưởng! Ta… sao ta lại ở đây?” Tiểu Viên bật dậy.
Sở Lạc đang ngồi bên bàn pha trà.
“Tối qua đưa cơm cho Nhị tiểu thư họ Hạ, ngươi căng thẳng quá, vừa thấy một con mèo hoang đã ngất xỉu. Ta liền đưa ngươi về.”