Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 97: Sở Lạc - Ta biết tiết kiệm tề gia
Cập nhật lúc: 2025-04-11 13:12:34
Lượt xem: 152
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe vậy, Tiểu Viên cố nhớ lại chuyện tối qua, có lẽ vì nằm mơ đẹp nên không nhớ rõ lúc trước ở nhà họ Hạ đã thấy gì nữa.
Nàng ngượng ngùng cười: “Vậy thật là làm phiền Sở đạo trưởng rồi, rõ ràng người là khách mà còn phải đưa ta về…”
“Chuyện nhỏ thôi,” Sở Lạc rót đầy một bát trà nóng, “Tối qua gió lớn, mau uống bát trà nóng cho ấm người, kẻo bị cảm lạnh.”
Tiểu Viên vội chạy xuống giường, đến bên bàn nhận lấy bát trà từ tay Sở Lạc.
“Trà này thơm quá, uống xong tay chân ấm lên hẳn. Sở đạo trưởng, đây là trà gì vậy?”
“Không biết nữa, ta tiện tay lấy trong hũ, thấy vị cũng được.”
Tiểu Viên uống sạch bát trà, lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái, quay đầu nhìn sắc trời bên ngoài, liền giật mình.
“A, trời sáng rõ rồi! Ta phải nhanh đi làm thôi, Sở đạo trưởng, ta đi trước đây, cảm ơn đạo trưởng đã mời trà nhé!”
Tiểu Viên vội vã chạy ra khỏi phòng.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Sau khi nàng rời đi, Sở Lạc liền mở nắp ấm trà, dùng thuật điều khiển vật lấy hết lá trà bên trong ra.
“May mà lần này rời tông môn ta có mang theo loại trà tránh âm trừ xui mà người phàm có thể uống được, nếu không với chuyện đêm qua, nàng thế nào cũng đổ bệnh nặng… Dược lực vẫn còn dư, để dành lần sau pha tiếp.”
Sở Lạc thu lại lá trà.
“Đợi sư tổ biết chắc chắn sẽ khen ta biết tiết kiệm tề gia.”
【Ký chủ, cái đó gọi là keo kiệt đấy.】
“Ây da, thời buổi này kiếm tiền không dễ mà… Giờ vẫn còn sớm, tối qua chắc đám đạo hữu lại lật tung sông Xuân Mộc lên rồi, vừa hay qua đó xem một chút, may ra có thể hỏi được chút tin tức có ích cho hành động tối nay.”
Sở Lạc ghé qua xem tình hình của Kim Kích Tân, hắn và hai vị huynh đệ còn lại đều đang túc trực bên cạnh Kim lão gia, nên nàng không quấy rầy lâu, liền rảo bước đến sông Xuân Mộc.
Đám đệ tử trấn giữ ở bờ sông vẫn còn đó, sau một đêm tìm kiếm, ai nấy trông đều mệt mỏi.
Thấy Sở Lạc quay lại, trong mắt vài người lộ ra vẻ bất ngờ, vì tối qua bọn họ còn thấy tiểu cô nương này có vẻ chẳng mấy quan tâm đến vụ kỳ quái ở sông Xuân Mộc.
“Các đạo hữu ơi, tối hôm qua có tìm được không gian đó không vậy?” Sở Lạc tươi cười rạng rỡ, từ tốn bước đến.
Một đám đệ tử trông thật nhếch nhác, có người ngồi bệt bên bờ sông, ngẩng đầu nhìn nàng.
“Thật sự là không tìm thấy, tiểu đạo hữu Sở, hay tối nay ngươi ở lại đây, cùng bọn ta vượt sông một chuyến, xem có tìm được lối vào không gian đó không.”
“Không được đâu, tối nay ta có hẹn rồi.” Sở Lạc uể oải bước tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-97-so-lac-ta-biet-tiet-kiem-te-gia.html.]
“Hả?” Đệ tử Thất Trận Tông ngớ người, “Ngươi nhỏ tuổi thế này, ai mà hẹn với ngươi được chứ.”
“Không ai hẹn ta chẳng lẽ lại không có quỷ hẹn ta sao, tối nay chắc sẽ có một đêm trừ tịch rất khác đây.”
Sở Lạc đứng lại bên bờ sông Xuân Mộc, xoa cằm, rồi quay đầu nhìn hắn: “Nói thật đi, tối qua các ngươi đều ở đây suốt, chẳng lẽ không thấy có gì bò lên từ dưới sông sao?”
“Hử?” Đệ tử Thất Trận Tông lập tức nghiêm mặt, “Tối qua có gì đó bò lên từ đáy sông sao?”
“Đúng thế,” Sở Lạc ra vẻ thần bí, tiến lại gần hắn: “Là một người đàn ông da trắng bệch, toàn thân lạnh buốt, trên người còn quấn đầy rong rêu, từng chút từng chút bò lên bờ, miệng không ngừng lẩm bẩm: ‘Muội muội ơi, ca ca đến đón muội rồi’, sau đó…”
Sở Lạc thấy hắn nghe chăm chú, khóe mắt lóe lên vẻ tinh quái, bất chợt làm một khuôn mặt ma quái: “Ma tới rồi đó!!”
Đệ tử Thất Trận Tông vẫn giữ vẻ mặt ngơ ngác nhìn nàng làm mặt quỷ, sau đó bình luận:
“Chẳng đáng sợ chút nào.”
Lời vừa dứt, liền nghe “bõm” một tiếng, một đệ tử khác đứng bên bờ sông trượt chân ngã luôn xuống nước.
Đệ tử Thất Trận Tông đưa mắt liếc qua, hơi kinh ngạc: “Thật sự có người bị mấy câu chuyện như thế hù sợ sao!”
Trên mặt sông vang lên từng đợt sóng lăn tăn, trông như vị đệ tử bị rơi nước vì quá xấu hổ nên lặng lẽ bơi đi.
“He he,” Sở Lạc tìm một chỗ ngồi xếp bằng xuống, “Nhưng mà các ngươi dù gì cũng theo dõi sông Xuân Mộc lâu như vậy rồi, thật sự không tra ra được chút thông tin nào khác sao?”
Nghe vậy, tên đệ tử Thất Trận Tông suy nghĩ một lát, rồi nói với nàng: “Ta thì có suy diễn ra vài quy luật.”
Hắn vung tay áo, linh lực ngưng tụ thành chữ lơ lửng giữa không trung, trên đó ghi lại toàn bộ các vụ án xảy ra trên sông Xuân Mộc trong năm năm qua.
“Mùa hè năm năm trước, một đôi huynh muội chèo thuyền…Lúc vượt sông, khi đi đến giữa dòng thì thuyền con bị lật, huynh muội hai người cùng gặp nạn. Đây chính là vụ việc đầu tiên xảy ra trên sông Xuân Mộc.”
“Sau đó, trên sông Xuân Mộc liên tục xuất hiện chuyện thủy quỷ hại người. Trong năm đầu tiên ấy có rất nhiều thuyền buôn lớn và thuyền khách qua lại, kết quả không cần nói cũng biết—gần như toàn bộ người trên thuyền đều rơi xuống sông.”
“Những chuyện kỳ quái của sông Xuân Mộc cũng bắt đầu lan truyền từ khi đó. Vài đạo quán chúng ta đã hợp lực để kiểm soát số lượng người vượt sông, đồng thời bố trí trận pháp trên các thuyền vượt sông và tặng phù bảo, nhờ vậy mới dần dần không còn ai rơi xuống sông nữa.”
“Tuy vậy, chúng ta đã tìm gặp nhiều thuyền phu từng đi qua tuyến sông Xuân Mộc này, lời họ nói gần như giống nhau: nếu vượt sông vào ban đêm, rất có khả năng sẽ gặp thủy quỷ đòi mạng. Cho đến hôm qua, tức là chiếc lâu thuyền mà tiểu đạo hữu Sở đi.”
“Do gặp dịp cuối năm, người vượt sông bằng thuyền đông bất thường, nên không gian kỳ lạ kia mới xuất hiện. Hơn nữa, thứ xuất hiện lần này không phải thủy quỷ, mà là ‘thiên nữ’ và ‘tiên nhân’ mà các ngươi đã thấy. Có khi, vào năm đầu tiên, những chiếc thuyền lớn vượt sông cũng đã gặp tình huống tương tự, chỉ là họ không thể sống sót rời khỏi không gian quỷ dị ấy, nên chúng ta dĩ nhiên không thể biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“Tối qua ta suy nghĩ suốt đêm, đại khái có thể khẳng định rằng thứ dưới nước gây loạn đó đúng như tiểu đạo hữu Sở từng nói—gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu thì yếu. Hơn nữa, năng lực của nó có thể liên quan đến số lượng người—người càng nhiều, năng lực của nó càng mạnh.”
“Cho nên, dù chúng ta có tìm được lối vào không gian ấy, thì cũng không thể tất cả cùng vào, vì như vậy rất có thể sẽ khiến kẻ địch chúng ta phải đối mặt trở nên mạnh hơn. Nhưng nếu chỉ có một người vào… thì người đó rất có thể sẽ phải đối mặt với vô số quái vật cùng cảnh giới. Tu sĩ bình thường sợ là chẳng thể sống sót trở ra. Người duy nhất có khả năng sống sót, có lẽ chính là tiểu sư huynh Tô Kỳ Mộc của Thất Trận Tông chúng ta.”
“Nhưng loại chuyện mạo hiểm như vậy, e rằng chưởng môn sẽ không để tiểu sư huynh ra mặt. Vậy thì phải giải quyết thế nào đây… thật đau đầu quá…”