Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 98: Nước xuân sông Xuân Mộc lạnh buốt
Cập nhật lúc: 2025-04-11 13:13:09
Lượt xem: 166
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe hắn nói xong, Sở Lạc lại hỏi: “Thông thường trong những chuyện thế này, vụ việc đầu tiên thường là đáng ngờ nhất. Các ngươi không điều tra từ đôi huynh muội kia sao?”
Đệ tử Thất Trận Tông lắc đầu: “Hai huynh muội đó sống ở quận Đình Lan, nơi đó thuộc quyền quản lý của Phù Thanh Quán. Hơn nữa, phụ thân của hai người họ cũng đã chủ động tìm đến chúng ta, nhưng chẳng thu được tin tức gì hữu ích.”
Sở Lạc đại khái đã hiểu ra. Ông lão nhà họ Hạ không muốn để các đạo trưởng phát hiện ra chuyện của con trai mình, vẫn mong mỗi ngày đều có thể nghe được giọng nói của con trai, nên đã che giấu tất cả.
Nàng đứng dậy, lại liếc nhìn mặt sông yên ả kia.
“Tiểu đạo hữu Sở, ngươi định làm gì vậy?”
“Về Kim phủ, đón giao thừa!”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Sở Lạc mỉm cười vẫy tay chào họ, rời khỏi sông Xuân Mộc.
Hôm nay, toàn bộ Kim phủ đang tất bật chuẩn bị đón giao thừa, không khí năm mới tràn ngập khắp nơi.
Đến chạng vạng, Sở Lạc lại đến nhà họ Hạ. Lần này nàng chỉ gõ cửa, gọi một tiếng “Hách tiểu thư”, cửa phòng đã mở ra.
“Đạo trưởng, mời vào.”
Sở Lạc nhìn kỹ sắc mặt tái nhợt của Hạ Tĩnh Niên, sau khi vào phòng liền hỏi: “Hạ tiểu thư còn nhớ rõ chuyện hôm đó cùng ca ca ngươi rơi xuống sông không? Hắn đã cứu ngươi lên như thế nào?”
Hạ Tĩnh Niên cẩn thận hồi tưởng một lúc, cuối cùng lại lắc đầu: “Ta… không nhớ rõ nữa. Chỉ nhớ lúc cuối cùng ca ca đã đưa cho ta thứ gì đó, đến khi tỉnh lại thì ta đã nằm trên bờ rồi.”
“Sông Xuân Mộc rất rộng, mà các ngươi lại gặp chuyện giữa dòng sông, về cơ bản là không thể tự bơi vào bờ.” Sở Lạc nhẹ giọng nhắc nhở.
Hạ Tĩnh Niên khẽ nhíu mày, dường như đang cố gắng hồi tưởng.
Càng nghĩ, sắc mặt nàng càng trắng bệch, trắng đến mức không bình thường.
Cuối cùng nàng như buông xuôi, lại lắc đầu lần nữa: “Không thể nhớ ra…”
“Vậy lúc đó, thuyền lật như thế nào?”
“Không nhớ rõ… ta… thật sự không thể nhớ ra nữa, đạo trưởng, ta cầu xin người… xin người đừng bắt ta phải nhớ lại…”
Đột nhiên Hạ Tĩnh Niên quỳ xuống trước mặt Sở Lạc, vành mắt không biết từ khi nào đã đỏ như máu.
“Được, dừng lại đi,” Sở Lạc lập tức lên tiếng, rồi đỡ nàng đứng dậy, “Ngươi còn muốn gặp lại ca ca mình một lần nữa không?”
“Ta… thật sự có thể sao?” Ánh mắt của Hạ Tĩnh Niên hướng về bộ xương trắng trên giường, “Cha nói, nếu ta đi theo ca ca rồi thì sẽ không thể quay về được nữa.”
Ánh mắt Sở Lạc cũng nhìn theo nàng: “Đợi đến khi trời tối, ta sẽ giả dạng thành ngươi, rời đi cùng ca ca ngươi. Còn ngươi thì trốn ở trong nhà, có thể nhìn hắn lần cuối qua khe cửa.”
Hôm nay nàng đã đến bờ sông Xuân Mộc hỏi mấy đệ tử canh giữ kia, nếu bọn họ không thấy Hạ An Triều bò lên từ đáy sông, thì chứng tỏ không gian mà Hạ An Triều đang ở chính là nơi quái dị mà đêm đó chiếc lâu thuyền đã tiến vào.
Mà hắn chính là chìa khóa để vào không gian đó.
Lần trước Sở Lạc đối mặt với đám dị loại kia là ở trên thuyền, tuy chưa thực sự ra tay, nhưng số lượng đối phương vẫn đáng sợ.
Lần này vào lại, e là phải xuống tận đáy sông.
Nàng đang tiến gần đến chân tướng, đồng thời cũng chấp nhận rủi ro lớn hơn.
“Đạo trưởng…” Hạ Tĩnh Niên do dự một chút, rồi tháo ngọc bội bên hông xuống, đưa cho nàng: “Ta không biết sắp tới liệu có nguy hiểm gì không. Miếng ngọc này là ca ca tặng cho ta, nếu gặp lúc nguy cấp, có lẽ nó sẽ giúp được đạo trưởng.”
Sở Lạc liếc nhìn miếng ngọc phát ra âm khí lạnh lẽo kia, nhưng không nhận lấy, chỉ nói: “Miếng ngọc này, ngươi cứ giữ bên mình. Đừng lo lắng quá nhiều, đến khi trời sáng ta sẽ quay lại.”
Không lâu sau khi dặn dò xong, trời nhanh chóng sụp tối, bên ngoài cũng vang lên tiếng nước tí tách.
“A Niên, ca ca tới đón muội rồi.”
Trong nhà, Sở Lạc đã đeo mặt nạ mèo để che giấu khí tức, sau đó dùng pháp thuật biến đổi dung mạo thành Hạ Tĩnh Niên.
Còn Hạ Tĩnh Niên thật thì trốn ở góc nhà, khi Sở Lạc mở cửa phòng, nàng từ khe cửa nhìn ra ngoài dưới ánh trăng, nhìn người nam nhân đang đứng trước cửa.
Tuy đã không còn là dung mạo trong trí nhớ, nhưng nàng vẫn nhận ra được—là ca ca.
“A Niên…” Ánh mắt Hạ An Triều dừng lại trên người Sở Lạc đã biến hóa thành Hạ Tĩnh Niên.
Sở Lạc cũng quan sát người trước mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-98-nuoc-xuan-song-xuan-moc-lanh-buot.html.]
Luyện Khí tầng chín.
“Ca ca,” Sở Lạc khựng lại một chút, “Chúng ta đi thôi.”
“Được.”
Từ căn nhà hẻo lánh của họ Hạ đến bờ sông Xuân Mộc, trên đường rải đầy vết nước.
Sở Lạc vừa nhìn Hạ An Triều đi phía trước, vừa quan sát cảnh vật xung quanh.
Phía trước chính là sông Xuân Mộc.
Nếu không đoán sai, thì mấy đệ tử canh giữ vẫn đang tìm kiếm những thứ gây rối ở đó.
Nhưng trong mắt Sở Lạc lúc này, bên bờ Xuân Mộc không một bóng người, yên tĩnh như một vũng nước chết.
Khi đến mép bờ, Sở Lạc bỗng nhiên dừng bước.
“Ca ca, sao lại đưa muội tới nơi này?”
Hạ An Triều cũng dừng lại theo, cúi đầu nhìn nước sông, như thể có thể nhìn xuyên qua lớp nước mà thấy được vật gì dưới đáy sông.
“Phi thăng, thành tiên, trường sinh bất tử…”
Hắn chậm rãi quay người lại, đưa tay ra với Sở Lạc.
“A Niên, chúng ta cùng đi thôi.”
Sở Lạc trầm mặc một lúc, rồi nắm lấy tay hắn.
Thân thể Hạ An Triều ngã thẳng về phía sau xuống dòng sông, còn Sở Lạc cũng bị lực kéo từ tay hắn lôi theo, rơi vào Xuân Mộc.
Nước sông tràn đến, tay Sở Lạc bắt quyết sau lưng, miệng niệm chú ngữ, một đạo chú tránh nước hình thành.
Nước sông Xuân Mộc lạnh lẽo.
Hạ An Triều đối diện với Sở Lạc khẽ nhắm mắt lại, trên người hắn bỗng nhiên thoát ra một tia âm khí.
Sở Lạc lập tức cảm nhận được, càng nghiêm túc quan sát hắn hơn.
Ban đầu, cảm giác mà Hạ An Triều mang lại cho nàng hoàn toàn giống hệt như những dị loại trên chiếc lâu thuyền. Nàng từng nghĩ rằng Hạ An Triều đã bị đồng hóa hoàn toàn thành một trong số chúng. Thế nhưng, vừa rồi, luồng âm khí thoáng xuất hiện từ người hắn lại khiến Sở Lạc bỗng nảy ra một suy đoán khác.
Hồn phách của hắn… vẫn còn tồn tại.
Tại sao lại đột ngột để lộ ra âm khí?
Chẳng lẽ cảnh tượng trước mắt đã đánh thức cảm xúc của con người trong hắn?
Cả hai người vẫn đang không ngừng chìm sâu xuống đáy sông, mà luồng âm khí vừa thoáng hiện kia cũng không còn xuất hiện lại.
Bóng tối vây quanh, không biết đã qua bao lâu, thì phía trước dưới đáy nước hiện ra một luồng sáng mờ mờ.
Sở Lạc nhìn chăm chú về phía ấy. Càng tiến gần hơn, vật thể phát ra ánh sáng kia cũng dần dần lộ rõ diện mạo thực sự.
Dưới đáy lòng sông Xuân Mộc, có một bức họa thần tiên đang mở rộng, trôi lơ lửng.
Trong tranh, tiên nữ đang nhẹ nhàng múa lượn, một tiên nhân khác ngồi bên nhắm mắt gảy đàn, xung quanh là những phàm nhân bình thường đang quỳ rạp dập đầu, như thể chỉ có vậy mới đủ để tôn lên thân phận tiên nhân của bọn họ.
Trên bức tranh, tiên nhân gảy đàn và những tín đồ phàm tục đều tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, duy chỉ phần tiên nữ là tối tăm u ám.
Hạ Tĩnh Niên không có mặt ở đáy sông này, bức tiên đồ sao có thể trọn vẹn?
Càng đến gần, ánh sáng xung quanh cũng càng lúc càng rực rỡ.
Và đúng lúc ấy, Sở Lạc lại nhìn thấy một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi.
Lấy bức tiên đồ kia làm trung tâm, từng t.h.i t.h.ể nam nữ già trẻ quỳ rạp thành từng vòng tròn, lớp này nối tiếp lớp kia. Đây chính là những hành khách đã từng rơi xuống sông mà chết.
Thân thể cứng đờ của họ đứng sừng sững nơi đáy sông, như những tấm bia mộ băng giá.