Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Người Luôn Ở Bên Em - Chương 103

Cập nhật lúc: 2025-01-03 09:50:10
Lượt xem: 28

Cố Hàm Ninh mím môi khẽ cười, nhìn mưa xối xả như trút nước xuống ngoài cửa sổ, tâm trạng lại từ từ phấn khởi.

 

“Bác tài, phiền toái bác đi nhanh một chút, cháu có việc gấp đấy!” Không nhịn được, Cố Hàm Ninh nói với tài xế ngồi ở ghế lái phía trước.

 

Thì ra, cô còn vội vàng, không kìm nén được hơn so với trong tưởng tượng của mình!

 

Nỗi nhớ giống như một cái kén trong suốt, ở trong đó cô nhả tơ tự trói mình, dần dần dường như hô hấp cũng bắt đầu khó khăn! Nhất là bây giờ, nghĩ tới cậu ngay gần trong gang tấc, dường như một giây một phút cũng không đợi nổi!

 

Cố Hàm Ninh tưởng tưởng tới vẻ mặt của Triệu Thừa Dư một lát nữa, độ cong khóe môi không nhịn được sâu thêm mấy phần.

 

Khi tiếng chuông cửa vang lên “kinh coong”, đúng đến lúc đến lượt một vị đàn anh năm thứ ba phát biểu. Trong khoảng thời gian thân quen này, Triệu Thừa Dư càng thêm bội phục nhóm đàn anh này, đối với lời nói đầy kinh nghiệm của đàn anh, nghe vô cùng nghiêm túc. Cho đến khi chuông cửa vang lên tiếng thứ hai, Triệu Thừa Dư ngồi cách cửa gần nhất mới đứng dậy đi qua mở cửa, những người còn lại tiếp tục.

 

Lúc nắm tay vặn cửa, Triệu Thừa Dư còn đang suy nghĩ, có phải thầy giáo Trịnh trưởng đoàn đã về hay không, cho nên lúc cửa mở ra, nhìn người ngoài cửa, cậu kinh ngạc giống như đang nằm mơ. Cho đến khi đối phương hơi nhướng mày mày, lộ ra một nụ cười yếu ớt mà cậu vô cùng quen thuộc.

 

“Triệu Thừa Dư, cậu không nhận ra mình rồi sao? Chúng mình chỉ có một tuần không gặp, không phải là chia ly cả đời chứ?”

 

“Hàm Ninh?! Cậu, không phải là cậu ở thành phố H sao? Vừa rồi chúng mình còn nói chuyện điện thoại…” Triệu Thừa Dư quả thật có chút không dám tin hai mắt của mình, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi tới trước mặt Cố Hàm Ninh, kéo tay của cô hơi dùng lực, trực tiếp kéo Cố Hàm Ninh vào trong lồng n.g.ự.c mình, cúi đầu hít sâu một hơi ở trên mái tóc cô, lúc này mới có cảm giác giống như là thật!

 

Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư vui mừng đến mức cười có chút ngốc nghếch, “xì” một tiếng bật cười, lập tức ngoan ngoãn rúc vào trong lòng cậu, đôi tay ôm chặt quanh hông của cậu, ngẩng đầu hôn nhẹ lên cằm cậu một cái, lúc này mới cười nói: “A, vừa rồi mình có nói mình ở thành phố H sao? Mình là ở bến xe phía nam của thành phố S gọi điện thoại cho cậu.”

 

Bởi vì nóng vội, ngay cả tàu cô cũng không muốn ngồi, trực tiếp mua vé ô tô buýt, để có thể tới sớm hơn một tiếng.

 

“Mình còn chờ đang chờ điểm tâm của cậu đấy, vừa rồi vẫn đang đau đầu, có nên chia cho người khác nữa hay không?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nguoi-luon-o-ben-em/chuong-103.html.]

“Ừ, mình chính là điểm tân tự mình đưa lên cửa nha. Như thế nào? Nhìn có hài lòng không?”

 

“Đây không phải là điểm tâm, là một bữa tiệc lớn rồi! Nhìn cũng rất ngon miệng, rất hợp ý mình!” Triệu Thừa Dư chỉ cảm thấy trong lòng tình cảm nóng bỏng quay cuồng, tuy rằng phía sau là một phòng đầy người, vẫn không nhịn được cúi đầu hôn một cái lại một cái lên trên môi Cố Hàm Ninh.

 

“Bây giờ mọi người còn đang bận sao?” Cố Hàm Ninh thò đầu nhìn vào bên trong cánh cửa khép hờ phía sau Triệu Thừa Dư một chút, bên trong truyền ra tiếng nói chuyện.

 

Bởi vì dè chừng người trong phòng, giọng nói hai người bọn họ nhẹ đi rất nhiều,tiếng nói ở bên trong lại truyền ra, chỉ là nghe không rõ lắm.

 

“Ừ, không lâu nữa sẽ xong. Mình vào trong nói một tiếng là được, đợi lát nữa đi ra ngoài dạo cùng cậu một chút.” Triệu Thừa Dư buông tay ra, vừa muốn xoay người, liền bị Cố Hàm Ninh cười kéo lại.

 

“Dạo cái gì? Cậu không thấy mình ướt đẫm cả người sao?” Cố Hàm Ninh lôi kéo tay Triệu Thừa Dư, cười trách cậu.

 

Lúc này Triệu Thừa Dư mới phát hiện, vạt áo, quần, giày của Cố Hàm Ninh vài chỗ đều đang nhỏ giọt xuống, thậm chí người cậu cũng có mấy chỗ bị thấm ướt, ô và ba lô để trên mặt đất bên cạnh, tấm thảm trên hành lang đã bị thấm ướt một mảng lớn.

 

Bên ngoài mưa to như thế, cho dù có ô che, cũng khó tránh khỏi bị ướt.

 

Triệu Thừa Dư vuốt nhẹ mu bàn tay của Cố Hàm Ninh, trong lòng vừa ấm áp vừa đau lòng.

 

“Mưa to như thế, cậu…” Cậu do dự, cuối cùng không dối lòng nói rằng Cố Hàm Ninh thật không cần tới.

 

Phút chốc vừa rồi, biết rõ Cố Hàm Ninh thật sự đứng ở trước mặt mình, cậu thật là vui vẻ! Trong lòng kích động, cũng thật vất vả mới đè nén được, bởi vì trong căn phòng phía sau, lại còn có chín chàng trai khoa học tự nhiên huân tố bất kỵ (*) đây!

 

[(*) huân tố bất kỵ: chay mặn đều không kiêng. Ở đây ý của Triệu Thừa Dư là đám người này chuyện gì cũng lôi ra trêu đùa được, không trừ cái gì.]

 

Tất nhiên Cố Hàm Ninh biết rõ điều Triệu Thừa Dư chưa nói hết, mím môi cười yếu ớt, tiến đến bên lỗ tai của cậu, dùng giọng còn nhẹ nhàng hơn, dịu dàng hơn nói: “Mình đã đặt phòng, 609. Cậu mang quần áo tắm rửa ra ngoài…”

Loading...