Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Người Luôn Ở Bên Em - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-12-26 11:08:07
Lượt xem: 98

Bạch Vũ Hân đẩy cửa phòng 205 đi vào, Cố Hàm Ninh ổn định tâm tình, mới vào theo. Trong phòng chỉ có bạn học cấp ba của Bạch Vũ Hân, Trần Minh, nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, thấy là Bạch Vũ hân, mắt Trần Minh lập tức sáng ngời.

 

Cố Hàm Ninh thấp thoáng nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại hơi thở dài.

 

Ánh mắt Trần Minh nhìn về phía Bạch Vũ Hân, so với trước khi Cố Hàm Ninh qua đời ở kiếp trước, nhiều hơn một chút hi vọng, nên có vẻ sáng ngời vô cùng, Cố Hàm Ninh không dám chắc, Bạch Vũ Hân lúc này nhìn có hiểu hay không…

 

“Bạch Vũ Hân, sao cậu lại tới đây?”

 

Có lẽ là do biết chuyện xưa từ đầu đến cuối, cho nên Cố Hàm Ninh có thể thấy rõ ràng vẻ vui sướng ẩn chứa bên trong giọng nói của Trần Minh.

 

“Trần Minh, sao cậu còn chưa thu dọn xong à?”

 

“Ha ha, cậu cũng biết đấy, con trai mà, quan tâm đều là chuyện lớn, loại chuyện nhỏ quét tước sửa sang này, mới làm thấy thật sự không tiện tay nha!”

 

“Vậy, có cần mình giúp cậu một tay không?” Bạch Vũ Hân nghe Trần Minh nói xong nở nụ cười, mặt mày vui vẻ, ngọt ngào thanh thuần.

 

“Thế thì tốt quá rồi!” Trần Minh khoa trương hướng Bạch Vũ Hân làm lễ một cái.

 

Đang nói, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, Cố Hàm Ninh đang đứng dựa vào cửa vội vàng dịch vào bên trong, vừa quay đầu, liền thấy Triệu Thừa Dư bưng một cái chậu rửa mặt màu xanh, ngây ngốc nhìn mình.

 

Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư, mím môi nhẹ nhàng cười một cái.

 

Triệu Thừa Dư chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập sắp lan khắp lỗ tai rồi, chậu rửa mặt trong tay thiếu chút nữa cầm không chắc.

 

“Cao Thần, cậu nói chuyện điện thoại xong rồi à?”

 

Người Cố Hàm Ninh đột nhiên cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại.

 

Ánh chiều tà dần buông xuống, nắng chiều như những dải lụa màu hồng từ từ lóe lên, mang theo ánh sáng chói lọi lọt vào bên trong ban công phòng ngủ, một chàng trai anh tuấn cao lớn như đứng trong ánh hào quang, từ ban công đi tới, mang theo một hơi thở tươi đẹp, tấm rèm trắng tin sau lưng hắn lay động, giống như cánh chim thánh khiết đang bay múa.

 

Bạch Vũ Hân ngơ ngẩn nhìn chàng trai anh tuấn từ bên trong ban công đi ra, nhất thời, trống n.g.ự.c đập thình thình.

 

Kiếp trước Cố Hàm Ninh cũng ngẩn ngơ như Bạch Vũ Hân, nhưng cô rụt rè, chỉ giây lát liền dằn tâm động nông cạn của mình xuống, cho đến khi tim dần dần đập mạnh, chậm rãi tích lũy thành động tình nguyên vẹn, rồi liền không cách nào chùn bước rơi vào tay giặc…

 

Mà nay, nhìn cảnh tượng quen thuộc như cũ, Cố Hàm Ninh chỉ cảm thấy buồn bực…

 

Từ kiếp trước cho đến bây giờ, Cố Hàm Ninh đều muốn hung hăng cho Cao Thần một cái tát thật đau!

 

Chẳng qua là, hiện tại không được. . .

 

 

Cố Hàm Ninh nắm thật chặt đôi tay, đè nén phẫn nộ bốc lên từ đáy lòng, xoay người, tầm mắt dời đi, liền thấy Triệu Thừa Dư vốn đứng ngốc ở cửa phòng ngủ đã đem chậu rửa mặt đặt lên bàn học, hơi hơi cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nguoi-luon-o-ben-em/chuong-11.html.]

Chỉ có Triệu Thừa Dư biết rõ, đáy lòng mình lúc này chua chát thế nào.

 

Mở cửa thấy Cố Hàm Ninh đứng ở cửa phòng ngủ của mình, vui sướng trong tích tắc ấy, sau khi Cố Hàm Ninh bị Cao Thần hấp dẫn dời đi lực chú ý lại tụt mất không còn một mảnh.

 

Tuy rằng biết rõ không nên, nhưng nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Cố Hàm Ninh, đáy lòng cậu vẫn toát ra chút mùi vị chua xót.

 

“Trần Minh, bạn học cậu à?”

 

Cố Hàm Ninh nghe Cao Thần hỏi Trần Minh, giọng nói có ý cười, mang theo thích thú, quay đầu lại lần nữa, vừa lúc cùng Cao Thần bốn mắt nhìn nhau.

 

Ánh mắt Cao Thần sáng trong, thấy Cố Hàm Ninh quay đầu, híp híp mắt cười với cô.

 

Cố Hàm Ninh ánh mắt tối đi, chỉ nhàn nhạt nhếch khóe môi.

 

“A, Bạch Vũ Hân, đây là bạn cùng phòng của mình, Cao Thần, kia là Triệu Thừa Dư.” Trần Minh giới thiệu, Cố Hàm Ninh quay đầu, liền thấy Triệu Thừa Dư hướng về phía cô hơi khẽ gật đầu, “Còn có Mạnh Khởi Đức nữa, nhưng bây giờ không có ở đây. Đây là bạn học cấp ba của mình, Bạch Vũ Hân, bạn kia là?” Trần Minh cũng không biết Cố Hàm Ninh, nên có chút chần chờ nhìn về phía Bạch Vũ Hân.

 

Tầm mắt Bạch Vũ Hân vẫn không dời khỏi mặt Cao Thần, Cố Hàm Ninh đã tự mình đáp: “Mình là bạn cùng phòng của Bạch Vũ Hân, tên là Cố Hàm Ninh.”

 

“Mình tên là Cố Hàm Ninh.”

 

Bên tai Triệu Thừa Dư nghe thấy giọng nói dễ nghe của Cố Hàm Ninh, chỉ cảm thấy đáy lòng run rẩy.

 

Cố Hàm Ninh… Đương nhiên cậu biết rõ mấy chữ này viết như thế nào.

 

Cái tên này, ở trong lòng của cậu, đã chần chừ trên bờ môi quá lâu, nhưng cậu một lần cũng không có gọi lên tiếng.

 

“Cố Hàm Ninh, tên này thật là dễ nghe, Cố là cố trong chiếu cố sao? Vậy còn Hàm Ninh, hai chữ đó là gì? À đúng rồi, trước mình xin tự giới thiệu, mình là Cao Thần, Cao trong cao hứng, Thần trong sáng sớm, sinh viên năm thứ nhất chuyên ngành phần mềm máy tính.”

 

Cao Thần cười nhìn Cố Hàm Ninh, một đôi mắt sáng trong, rộng lượng cởi mở, khiến cho người ta vừa thấy liền có cảm tình.

 

“Hàm trong kiềm chế, Ninh trong yên tĩnh.” Cố Hàm Ninh thấp giọng, giải thích đơn giản.

 

“Người cũng như tên!” Cao Thần nhìn Cố Hàm Ninh cười nói.

 

“Mình tên là Bạch Vũ Hân, Bạch là màu trắng, Vũ trong lông vũ, Hân là vui vẻ!”

 

Bạch Vũ Hân phục hồi tinh thần, vội vàng cong môi tươi cười, nói với Cao Thần.

 

“Bạch Vũ Hân, cũng rất êm tai đấy.” Cao Thần chẳng hề keo kiệt nụ cười của mình, cũng cười nói với Bạch Vũ Hân .

 

Trên mặt Bạch Vũ Hân lộ ra nụ cười ngượng ngùng, gò má ửng hồng, song ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt Cao Thần lúc này đang nhìn chằm chằm Cố Hàm Ninh, liền cắn môi dưới, ảm đạm dần.

 

Mà Cố Hàm Ninh chú ý đến sắc mặt Bạch Vũ Hân, độ cong khóe môi dần dần lớn lên.

 

Bạch Vũ Hân đứng bên cạnh Cao Thần, chỉ tới n.g.ự.c hắn.

Loading...