Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Người Luôn Ở Bên Em - Chương 112

Cập nhật lúc: 2025-01-04 12:54:43
Lượt xem: 27

Bởi vì lại ầm ĩ thêm một lát, chờ đến lúc hai người rời giường đã sắp buổi trưa, rửa mặt xong, hai người không thích ra ngoài liền gọi nhân viên phục vụ phòng lên. Đợi đến khi ăn xong, tới lúc Triệu Thừa Dư phải đi.

 

Cố Hàm Ninh cười đưa Triệu Thừa Dư vào thang máy, một thân một mình thu dọn xong lên xe buýt trở về.

 

Không ngoài dự đoán của Cố Hàm Ninh đoán, đội ngũ đại học Z đạt được giải nhất cuộc tranh tài.

 

Lúc Triệu Thừa Dư gọi điện thoại tới, cô đang ngồi xe buýt sắp đến thành phố H, nhìn cảnh vật không ngừng vụt qua ngoài cửa sổ, nghe giọng nói hưng phấn của Triệu Thừa Dư và tiếng ngoại cảnh hơi ầm ĩ ở đầu dây bên kia điện thoại, cô không nhịn được mím môi cười yếu ớt.

 

“Chờ anh trở về, em chúc mừng anh. . .”

 

“Được. . .”

 

Lúc Triệu Thừa Dư trở lại trường học đã là buổi trưa thứ hai, lãnh đạo trường học đặt một bàn ăn ở tầng bốn căn tin liên hoan cho bọn họ, cậu nóng vội lại không có cách nào khác bị lôi kéo đi.

 

Nhìn mặt hiệu trưởng cười vui vẻ, Triệu Thừa Dư càng nhớ Cố Hàm Ninh hơn, biết rõ giờ phút này cô đang ở chỗ không xa, đáy lòng giống như có sợi lông vũ nhẹ cọ, làm cậu có chút đứng ngồi không yên.

 

Thật vất vả chịu đựng được đến lúc ăn cơm xong, cậu là người đầu tiên đi ra nhà hàng, đang cúi đầu cầm điện thoại ra muốn gọi điện thoại, liền nghe được một tiếng gọi.

 

“Thừa Dư!”

 

Ngẩng đầu, liền thấy Cố Hàm Ninh vừa vặn cười xinh đẹp đang nhìn mình. Giây phút đó, trái tim của cậu mới cảm thấy được an ổn.

 

“Ơ kìa, cậu nhóc! Nóng vội cái gì? Đã ân ái trước mặt các anh nhanh như thế hả?” Phía sau vang lên tiếng đùa vui cậu quen thuộc, Triệu Thừa Dư cũng không quay đầu lại mà nói: “Anh không có bạn gái, đương nhiên không cần nóng lòng !”

 

“Hắc, cậu nhóc này! Có sữa uống liền có thêm can đảm đúng không?”

 

Phía sau truyền đến giọng nói ấm ức, nhưng Triệu Thừa Dư đâu để ý được nhiều như vậy, ba bước cũng thành hai bước bước nhanh đi tới trước mặt Cố Hàm Ninh, kéo tay cô.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nguoi-luon-o-ben-em/chuong-112.html.]

“Ăn cơm chưa?”

 

“Ừ, ăn rồi.” Cố Hàm Ninh mím môi cười đón ánh mắt hơi nóng rực của Triệu Thừa Dư, nghiêng đầu lướt qua bờ vai của cậu, khi nhìn mấy người ở phía sau cậu đang đi tới, tươi cười phai nhạt.

 

Triệu Thừa Dư nhìn theo tầm mắt của cô.

 

“Đây là mấy đàn anh cùng nhau thi đấu. Cái đó, Hàm Ninh, có chuyện, anh còn chưa bàn với em. . .” Triệu Thừa Dư giơ tay vén lọn tóc rơi ở gò má Cố Hàm Ninh ra sau tai, cô gắng chịu đựng cảm giác muốn lập tức ôm người yêu vào trong lòng, “Chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện đi.”

 

Cái chỗ này, trước cửa nhà hàng, người đến người đi, thật sự có điểm không tiện.

 

Vốn là một trong mấy người cùng đi từ căn tin ra với Triệu Thừa Dư dường như muốn đi lại đây, nhưng bị người khác cứng rắn túm lấy kéo đi. Tầm mắt Cố Hàm Ninh từ trên mấy người kia dời đi, như có điều suy nghĩ.

 

“Đi thôi. Chúng ta đến bờ sông.” Triệu Thừa Dư lôi kéo Cố Hàm Ninh, đến bờ sông bọn họ thường xuyên đi dạo. Cố Hàm Ninh bình tĩnh lại, cười tùy cậu dắt đi.

 

Sau mười hai giờ trưa là thời gian nghỉ ngơi, có không ít người đã chiếm ghế nhỏ ngồi trước bờ sông có rừng cây, có tình nhân ôm nhau, có học sinh hưởng thụ ánh mặt trời, Triệu Thừa Dư dắt Cố Hàm Ninh, trong thất vọng cực độ tìm chiếc ghế trống ngồi xuống, ánh mắt cậu liếc băng ghế dài ngồi đầy người hai bên cách đó không xa, đáy lòng thầm than: muốn tìm cái chỗ riêng lẻ vắng vẻ thật không dễ dàng a!

 

Trong sân trường to như vậy, muốn tìm không gian riêng lẻ có thể cho hai người tâm sự, tới cùng là có hay không?

 

“Mấy người vừa rồi, đều là các bạn cùng anh thi đấu?” Cố Hàm Ninh nhắc tới cái đề tài này, Triệu Thừa Dư đè nén thất vọng của mình, cũng là nhớ lại chuyện quan trọng.

 

“Ừ, mấy người vừa rồi đều là cùng nhau thi đấu. Hàm Ninh, có chuyện này, đêm qua, mấy đàn anh tới tìm anh nói chuyện, anh chưa đồng ý lập tức, muốn ít ra phải nói với em một tiếng.”

 

“Cái gì?” Cố Hàm Ninh hơi hơi nghi ngờ.

 

“Đội trưởng, chính là người mặc áo khoác màu lam vừa rồi em thấy đó, anh ấy đã học năm thứ ba, năm thứ tư đại học sẽ phải bắt đầu thực tập, anh ấy và hai bạn học khác cùng dự định tự gây dựng sự nghiệp, mở công ty chuyên về phần mềm máy tính, hiện tại đã bắt đầu tìm phòng, đang kéo người nhập bọn. Lần này bởi vì có cơ hội thi đấu chung, bọn họ cảm thấy rất ăn ý với anh, lại cảm thấy kỹ thuật của anh cũng được, cho nên, muốn tìm anh cùng làm.”

 

“Anh? Bọn họ đều là sinh viên năm thứ ba, anh mới năm thứ nhất đại học đấy!” Cố Hàm Ninh mở to mắt.

 

“Đúng a, nhưng là, mấy anh ấy đều cảm thấy trình độ của anh không kém một sinh viên năm thứ ba là mấy, bọn họ nói chính là tính tình bọn họ khác nhau, nếu như không hợp ý, có thực lực hơn nữa cũng không có hứng thú.” Triệu Thừa Dư nghĩ đến bắt đầu từ học kỳ này, gần như ngày nào cũng chạm mặt mấy đàn anh, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười.

Loading...