Người Luôn Ở Bên Em - Chương 122
Cập nhật lúc: 2025-01-05 13:44:38
Lượt xem: 27
Năm thứ nhất đại học, cuộc thi cuối học kỳ vào thứ hai nhiệt độ theo thời tiết dần dần nóng bức.
Nửa tháng, Cố Hàm Ninh đều ở đây vùi đầu học tập, cuộc thi, bọn họ gọi là, cuộc thi kinh khủng! Vẫn là gấp đôi !
Thật ra, Cố Hàm Ninh thật không có cảm giác nghiêm trọng như vậy, dù sao, cô luôn luôn không có vứt bỏ bài vở, chính là môn số học và tin học tương đối yếu kém, cũng đã có bạn học Triệu cực giỏi khoa học tự nhiên giúp cô bổ trợ thêm. Nhưng, đoán chừng có một đám sinh viên năm nhất, sau khi công bố thành tích, cảm thấy vô cùng hối hận!
Năm thứ nhất đại học chơi như điên, làm lãng phí không chỉ là thời gian, tinh lực, mà còn có tốn tiền tài! Thi lại, chính là phải tiêu tiền! Ngại ngửa tay xin tiền cha mẹ, vậy cũng chỉ có thể từ mình tiết kiệm tiền tiêu vặt trong phí sinh hoạt để nộp.
Một tháng cuối cùng, Cố Hàm Ninh và Triệu Thừa Dư hầu nhưa ngày nào cũng ngâm mình ở thư viện hoặc là tự học trong phòng học. Lần này, dĩ nhiên là cô an phận vùi đầu khổ học.
Tuy rằng không phải kinh nghiệm lần đầu tiên, nhưng thời gian trôi qua quá lâu, đừng nói là nội dung cuộc thi, chính là phạm vi cô đều đã quên mất sạch sẽ. Đạt điểm thành phần trong học kỳ cao nhất, cũng không có nghĩa có thể cao nhất toàn năm học, nếu điểm cuối kỳ lần này rớt, thì một học kỳ coi như là uổng công rồi
Cố Hàm Ninh tử tế lên kế hoạch ôn tập cho mình và Triệu Thừa Dư, chỉ cần Triệu Thừa Dư hơi mơ tưởng toát ra chút ý tưởng “lơ là thả lỏng”, cô liền trợn mắt trừng trừng, được quất roi một phen.
“Bạn học, hiện tại là lúc nào? Cậu còn nghĩ đến những thứ đó hả? ! đọc sách nghiêm chỉnh, cái gì cũng phải xếp hàng đến nghỉ hè hẵng nói!”
Triệu Thừa Dư ngột ngạt cực kỳ, hiện tại chỉ trộm hương một cái cũng không ở trong phạm vi cho phép. Cậu chỉ có thể đem tinh lực dư thừa cũng thêm vào việc học tập, hăng hái cố gắng, chan chứa cầu nguyện, cuộc thi mau chút đi qua.
Cuộc thi của Triệu Thừa Dư lại trôi qua rất nhanh.
Bọn họ ít môn, tự nhiên cũng thi ít, thi xong sớm hơn bốn ngày so với Cố Hàm Ninh. Thế này càng đau khổ rồi …
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nguoi-luon-o-ben-em/chuong-122.html.]
Cố Hàm Ninh tự nhiên còn phải ôn tập, thi xong, Triệu Thừa Dư toàn thân tâm tình được buông lỏng, nhưng tất cả hành vi trộm hương cắp ngọc, quấy rầy người khác còn ôn tập vẫn bị ngăn cấm! Không có cách nào, bạn gái còn phải thi, cậu đã thi xong, cũng phải bỏ mệnh ở bên quân tử! Bảo cậu một mình về nhà hoặc là ở phòng ngủ chơi trò chơi, cậu thà ở bên cạnh giúp Cố Hàm Ninh ôn tập còn hơn, coi như hôn không tới, chí ít còn có thể thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn một cái, chờ đến Cố Hàm Ninh ôn tập chấm dứt, cậu vẫn có cơ hội có thể ôm ôm ấp ấp một phen đi.
Cho nên, chờ đến Cố Hàm Ninh thi xong toàn bộ, vui vẻ nhất, ngược lại là bạn học Triệu Thừa Dư.
Buổi sáng thi xong, Cố Hàm Ninh cũng không có lòng dạ điểm môn cuối cùng được công bố, xách hành lý đã sớm sắp xếp tốt, theo Triệu Thừa Dư, về nhà thôi!
“Thật ra, mình em trở về là được!” Cố Hàm Ninh nhìn người bên cạnh đeo túi xách, giơ hành lý trong hai tay lên khuyên nhủ Triệu Thừa Dư, “Anh cứ như vậy phiền phức lắm? Chỉ là lên xe buýt, ba em sẽ ở bến xe bên kia chờ em.”
“Anh cũng muốn về nhà thăm ba mẹ anh một chút đấy. Không phải đặc biệt đưa em trở về đâu. Đi thôi, đã đến giờ.” Triệu Thừa Dư cười, bởi vì không có tay trống tới dắt Cố Hàm Ninh, chỉ có thể thỉnh thoảng quay đầu nhìn chằm chằm vài lần, “Em cẩn thận một chút, ở đây nhiều người, em níu áo của anh đi.”
Mấy người Bùi Duệ Triết mấy ngày hôm trước lại tới tìm Triệu Thừa Dư bàn bạc, cậu ấy còn kéo mình cùng nhau ăn cơm. Bọn họ chuẩn bị ngay trong lúc nghỉ hè, ở nơi gần trường học tìm căn nhà tốt, trang thiết bị này nọ, tự nhiên cũng muốn bắt đầu chuẩn bị.
Lần này Triệu Thừa Dư đưa cô về nhà, khoảng chừng mai kia thì phải trở lại.
Cố Hàm Ninh nhìn lưng Triệu Thừa Dư, mím môi cười đi theo.
Được rồi, thật ra, cùng Triệu Thừa Dư về nhà, cô cũng cảm thấy thật vui vẻ. Nếu như hiện tại là tự cô về nhà, có lẽ sẽ cảm thấy mất mát đi.
Mới không tới một năm, cô thế mà đã quen với sự tồn tại của Triệu Thừa Dư như vậy.
Có vài người, dù chỉ quen biết không bao lâu, cũng giống như đã chung sống cả một đời. . . Tuy rằng, nghiêm khắc tính ra, cô cũng coi như đã quen biết Triệu Thừa Dư cả một đời rồi.
Ô tô vững vàng đến bến xe phía nam thành phố N, ra khỏi cửa bến, Cố An Quốc đã sớm chờ ở nơi đó. Diêu Tuệ Nhã buổi chiều có tiết dạy, cũng không đến đón.