Người Luôn Ở Bên Em - Chương 128
Cập nhật lúc: 2025-01-05 22:05:43
Lượt xem: 25
“Này, Lục Khải, cậu nóng ruột làm gì a? Chẳng lẽ cậu là bạn trai Cố Hàm Ninh a?” Có bạn học cười trêu chọc.
Lục Khải cũng không tức giận, nhíu mày cười quơ quơ điện thoại di động của mình.
“Ai, mình nào có loại may mắn này nha!, nhưng mà, sau khi bạn trai thân ái của người ta biết chúng ta muốn họp mặt, đã gọi điện thoại dặn mình: phải đưa đón, nhất định không cho phép cô ấy uống rượu, phải quan tâm đến tất cả các mặt, thiếu một sợi tóc cũng muốn tính sổ với mình.” Lục Khải thở dài lắc lắc đầu.
Cố Hàm Ninh ngẩng đầu nhìn điện thoại di động của Lục Khải, mày nhíu lại, đưa tay đoạt điện thoại di động của cậu, để ở bên tai.
“Alô?”
“Hàm Ninh. . .” Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói khiến cô quen thuộc, quyến luyến, trầm thấp mang theo nồng đậm uất ức.
Cố Hàm Ninh không nhịn được bật cười, trong lòng rung động, ấm áp.
“Ừ?” Cô nhịn cười, trả lời đơn giản bằng giọng mũi, có vẻ không chút đếm xỉa.
“Hàm Ninh. . . Làm sao bây giờ? Anh rất nhớ nem. . . Nghĩ đến em trái tim đều đau. . .”
“Hừ, đó là anh thức đêm nhiều, đáng ra anh nên tìm bác sĩ, không phải em.” Cố Hàm Ninh cầm điện thoại di động đứng dậy, không quan tâm các bạn học khác đang im lặng khiếp sợ, trên mặt mỉm cười ngọt ngào, đi tới góc khuất.
“Hàm Ninh, hôm nay anh sẽ trở về! Em chờ anh một chút, được không?” Giọng nói từ đầu bên kia điện thoại, pha lẫn một tia khẩn cầu nhàn nhạt, cô nghe được có chút đau lòng.
“Không phải là anh bận rộn nhiều việc sao?” Cô bĩu môi, nói sự thật, lại không tránh không hơi oán hận. Đúng vậy, cho dù cô không quan tâm, ai oán vì bị lờ đi vẫn sẽ có.
”Bận rộn nữa cũng không quan trọng bằng em. . . Nếu như em chạy theo người khác, anh kiếm nhiều tiền hơn nữa thì có ích lợi gì?” Triệu Thừa Dư thấp giọng nói, Cố Hàm Ninh tươi cười sáng bừng khuôn mặt.
“Cái gì mà chạy hay không . . . Em vẫn ở chỗ này đây. . . Anh an tâm làm việc của anh, chờ rảnh rồi về.” Cố Hàm Ninh thở dài dưới đáy lòng, cô vẫn không nỡ làm cậu trong lúc bận rộn còn phải băn khoăn về mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nguoi-luon-o-ben-em/chuong-128.html.]
“Không phải, là anh thật muốn gặp em. . . Hàm Ninh, đêm nào anh cũng mơ thấy em. . .”
Cố Hàm Ninh cảm thấy điện thoại di động bên tai cũng bắt đầu nóng lên: “em, cũng thế. Rất nhớ anh, cũng mơ thấy anh.” Không phải cô giả vờ, cô thật sự rất nhớ, không nói ra, cũng sẽ nổ tung.
“Vậy anh lập tức đi ra bến xe, ngồi chuyến xe gần nhất để trở về! Em chờ anh! Bạn học kia, em cũng đừng để ý, để Lục Khải giúp em đuổi đi! Em cứ việc ăn uống, ăn no để Lục Khải đưa em về nhà!”
Âm thanh đầu bên kia điện thoại hơi cao lên, Cố Hàm Ninh đang muốn khuyên nữa, bên kia đã cúp, cô giật mình, trong lòng do dự rốt cuộc mình có nên giả vờ hiền lành săn sóc hay không?
Cố Hàm Ninh quay người lại, ngẩn người.
Hai bàn bạn học, đều không chớp mắt, dựng thẳng lỗ tai nhìn cô, mặt Dư Hàn tái đi, lúng túng chán nản cúi đầu.
Được rồi, vừa rồi quả thật cô đã hoàn toàn quên mất đám người sống sờ sờ này rồi.
“Khụ, Lục Khải, trả điện thoại di động cho cậu. Còn có, đừng tùy tiện gọi điện thoại quấy rầy người khác, cậu biết không, có lẽ người ta đang rất bận.” Cố Hàm Ninh nghiêm túc phê bình.
Cô là bạn gái thân thiết của người ta, cũng không dám tùy tiện gởi tin nhắn quấy nhiễu đến công việc của người ta, cậu ta thì hay rồi, chuyện không quan trọng như thế, cũng gọi điện thoại tới.
Lục Khải cầm điện thoại di động, vô tội nháy mắt mấy cái.
“Là người kia của cậu đã dặn đi dặn lại, tất cả những chuyện có liên quan tới cậu, đều phải báo cáo kịp thời!”
“A ~ vậy rốt cuộc là làm sao cậu ấy biết hôm nay bọn mình họp mặt?” Cố Hàm Ninh hơi nhướng mày, híp mắt cười nhìn Lục Khải.
“Hì hì, cái này thì, mấy ngày hôm trước mình và cậu ấy nói chuyện qua điện thoại, không cẩn thận nói ra.” Lục Khải sờ sờ đầu, cười hì hì trở về chỗ ngồi của mình.
Cố Hàm Ninh quay đầu, nhìn Dư Hàn là người duy nhất đứng yên, thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói: “Dư Hàn, cám ơn cậu. Nhưng mà, mình đã có bạn trai.”
Dư Hàn ngẩng đầu nhìn cô, ánh hào quang trên mặt giống như thoáng cái biến mất, khóe môi khẽ động, phát hiện cười thế nào cũng có chút lúng túng, dứt khoát không hề gắng gượng nữa, mấp máy môi, nhìn Cố Hàm Ninh, trong mắt sót lại một chút xíu giãy giụa không cam lòng.