Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Người Luôn Ở Bên Em - Chương 129

Cập nhật lúc: 2025-01-05 22:05:57
Lượt xem: 22

“Là bạn cùng học năm nhất đại học với cậu sao?”

 

“Ừ, phải.”

 

Dư Hàn lần nữa rũ mắt xuống, trong miệng mang theo tia hối tiếc cay đắng thật sâu.

 

“Là mình quá muộn. . .” Nếu như sớm một chút nữa, nếu như, năm trước tốt nghiệp đã bày tỏ, có phải, tất cả sẽ khác đi?

 

Lúc tốt nghiệp cấp ba, cậu nghĩ, chờ một chút, chờ đến lúc lấy được giấy báo trúng tuyển, nếu như là cùng học chung một trường đại học, hoặc là học chung một thành phố, vậy thì chứng tỏ bọn họ có duyên, như vậy lên đại học, cậu nhất định sẽ theo đuổi cô! Cậu nghĩ, đến lúc đó, cậu và Cố Hàm Ninh ở bên nhau, khẳng định là chuyện đương nhiên rồi!

 

Sau đó, lúc thông báo trúng tuyển được gởi đến, cậu giống như người mất hồn. Cậu và Cố Hàm Ninh không chỉ không phải cùng một trường học, còn không chung một thành phố.

 

Cho nên, tháng chín năm trước, cậu một thân một mình đến trường học xa ngoài ngàn dặm, lúc ấy cậu chần chờ,nghĩ có lẽ nên chờ một thời gian, không thể gấp như vậy. Cậu không có số điện thoại nhà Cố Hàm Ninh, càng không có số điện thoại di động của Cố Hàm Ninh, cũng không phải là lấy không được, chỉ là phải thông qua vài bạn học.

 

Lần họp mặt này, cậu mới thật sự là người thúc đẩy, cậu đã sớm nghĩ xong, lần này nhất định phải lưu số điện thoại để liên lạc với Cố Hàm Ninh, đại học còn ba năm, cậu không chờ được rồi, một mình ở đất khách, sự nhớ nhung này càng thêm giày vò. Cậu nghĩ, dù là yêu xa, chỉ cần trái tim ở bên nhau, sẽ không sao cả!

 

Cậu suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ là không nghĩ tới, Cố Hàm Ninh có bạn trai rồi, nên làm cái gì bây giờ? Có lẽ, trong tiềm thức của cậu, không dám nghĩ tới mặt này…

 

Dư Hàn hốt hoảng ngồi xuống, bên tai truyền đến tiếng cười đùa của bạn học khác phản ứng kịp tò mò ép hỏi Cố Hàm Ninh, trong lòng cậu hoang mang nghĩ: hết rồi. . . Không cần dày vò nữa, không cần thấp thỏm nữa, không cần phiền não nữa, v.v, đều không liên quan tới cậu rồi . . .

 

Cố Hàm Ninh dưới sự tấn công của các bạn học quả thực có chút vô lực, chỉ có thể chọn dùng phương thức trốn đi truyền thống là đi nhà vệ sinh, kéo Lục Khải lên đầu sóng ngọn gió, mình và Đỗ Na đi phòng rửa tay.

 

“Người trong điện thoại vừa rồi, chính là người mà mình đã gặp lần trước phải không?” Đỗ Na kéo cánh tay Cố Hàm Ninh, cười hì hì nói.

 

Cố Hàm Ninh liếc trắng cô một cái: “Cậu cho rằng một học kỳ mình đổi một bạn trai sao?”

 

“Thì ra thực là người cũ a! Ừ, lần trước vừa nhìn thoáng qua, hình như không tệ lắm.” Đỗ Na không để ý tiếp tục bình luận, lại rước lấy ánh mắt trợn trắng của Cố Hàm Ninh.

 

“Thừa lời, bạn trai mà mình chọn, không phải một câu đơn giản ‘Cũng không tệ lắm’ là có thể tóm tắt được a!” Cố Hàm Ninh vểnh môi lên, nghĩ tới bạn học Triệu của mình, trong lòng liền nóng lên!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nguoi-luon-o-ben-em/chuong-129.html.]

 

Cô vừa gọi một cú điện thoại, không ai bắt máy. Chẳng lẽ thật muốn trở về ngay sao?

 

Hôm nay không phải cuối tuần, nếu như không kẹt xe, nếu thuận lợi, khoảng chừng hơn bốn mươi phút thì đến bến xe rồi, sau đó lên xe buýt gần nhất, mau nhất cũng phải ba giờ chiều mới có thể đến đây?

 

Cố Hàm Ninh cắn môi, trong lòng âm thầm tính toán. Ăn cơm xong, nghe nói còn có hoạt động, cô không biết có nên đến bến xe chờ không đây?

 

“A lô, Thừa Dư. . .” Lúc điện thoại rốt cục được bắt máy, Cố Hàm Ninh trong phút chốc thở phào một cái.

 

“Alô, là cái gì Ninh gọi tới phải không? Anh là đàn anh của Triệu Thừa Dư, anh họ Thạch, em gọi anh là anh Thạch là được.”

 

Cố Hàm Ninh hơi hơi nhíu mày, nghe đầu bên kia điện thoại là giọng nói tuyệt đối ngoài ý muốn.

 

“. . . Anh Thạch.” Cố Hàm Ninh nghe lời đổi xưng hô: “Xin hỏi, Triệu Thừa Dư có ở đó không?”

 

“À, Thừa Dư a, cậu ấy ở đây. Nhưng mà giờ hẳn là xuống tầng ăn cơm. Em tìm cậu ấy có chuyện gì sao? Chờ một lát anh bảo cậu ấy gọi lại cho.”

 

“Cũng không có chuyện gì. . . Không gọi cũng không sao.” Cố Hàm Ninh nhỏ tiếng đi, trong lòng vừa bực mình lại vừa mất mát, tức giận cúp điện thoại, nhìn một bàn đầy món ăn, phút chốc liền mất khẩu vị.

 

Cái gì nha, bảo là lập tức trở về, hại cô vưa mong đợi vừa lo lắng, gọi vài cuộc điện thoại không ai bắt máy, thật vất vả mới bắt máy, lại được cho biết đã đi ăn cơm trưa rồi?

 

Ăn cơm trưa thì không thể mang theo điện thoại di động sao? !

 

Cố Hàm Ninh bĩu môi, cầm lấy đũa, nặng nề đ.â.m vào chân giò om trước mặt.

 

Hừ, anh không có ở đây, em ăn thịt uống rượu, cuộc sống thật quá tốt đẹp!

 

Khó có được dịp bạn học họp mặt, sau cơm trưa tự nhiên vẫn có tăng hai.

 

“Đi! Tất cả mọi người cùng nhau đến KTV!” Lớp phó vẫy tay, tuyên bố chương trình tiếp theo cho mọi người.

Loading...