Người Luôn Ở Bên Em - Chương 131
Cập nhật lúc: 2025-01-05 22:06:18
Lượt xem: 23
“Anh quên đem điện thoại di động.” Triệu Thừa Dư chớp chớp mắt, “nói chuyện điện thoại với em xong, anh trở về phòng cầm ví tiền liền lập tức ra cửa, cũng không mang đồ gì, điện thoại di động cũng để ở bên cạnh máy vi tính. Ở đầu cầu thang gặp anh Thạch, anh ấy nói với anh một câu, anh vội đón xe thuận miệng trả lời, bây giờ suy nghĩ một chút, hình như là hỏi anh có phải đi ăn cơm hay không.”
Cố Hàm Ninh bật cười, trong lòng mừng rỡ lại thích thú ngọt ngào.
“Anh đến trạm xe thành phố N, dùng điện thoại công cộng gọi điện thoại cho em, nhưng em không bắt máy, đành phải gọi cho Lục Khải, may mắn anh còn nhớ được số điện thoại của cậu ấy.” Triệu Thừa Dư dán ở lỗ tai Cố Hàm Ninh, nhẹ giọng nói, hơi thở nóng rực phả vào vành tai cô, làm da thịt mềm mại hơi hơi nhiễm đỏ.
Triệu Thừa Dư nhìn chằm chằm màu đỏ trước mắt, thật nhanh cúi đầu ngậm nhẹ, lại lập tức ngẩng đầu, lẩm bẩm: “Quá nhiều người, thật không tiện. . .”
Cố Hàm Ninh nghiêng đầu cười liếc cậu một chút, đưa tay nhéo một cái ở eo cậu: “Đừng động tay động chân !”
“Anh không có a, anh chỉ động miệng thôi.” Triệu Thừa Dư mở to mắt rất vô tội nhìn Cố Hàm Ninh, thật ra trong lòng cậu đã muốn động tay động chân, lại muốn hôn môi, đáng tiếc, nơi này không thích hợp.
“Các em định hát đến lúc nào?”
“Còn phải ăn cơm tối đấy.” Cố Hàm Ninh mím môi cười, mắt nhìn chằm chằm Đỗ Na đang hát thật sự nhập tâm.
“Ai. . .” Triệu Thừa Dư thấp giọng thở dài, lúc ngẩng đầu, ánh mắt lại có chút sắc bén quét qua từng người trong phòng, sau khi xẹt qua mấy tầm mắt hoặc tò mò hoặc buồn bực, trong lòng hiểu rõ cười cười.
“Em không hát sao?” Chờ đến khi Đỗ Na hát hết một bài hát, đi tới phía sau ngồi xuống, Triệu Thừa Dư cười khẽ gật đầu với cô ấy, sau đó vừa nhìn về phía Cố Hàm Ninh.
“Em hát không được hay.” Cố Hàm Ninh cười liếc cậu một cái.
“Không sao đâu, anh sẽ không cười.” Triệu Thừa Dư xụ mặt xuống, “Anh còn chưa nghe em hát đấy.”
Cố Hàm Ninh cười trợn mắt nhìn cậu, suy nghĩ một chút, liền đi qua chỗ chọn bài hát.
Dù Triệu Thừa Dư không nói, cô cũng định hát một bài, nếu không nhóm bạn học của cô cũng sẽ không bỏ qua cho cô, lớp phó đã sớm nói rõ ràng, hôm nay ai cũng đừng nghĩ không hát, hát khó nghe không quan trọng, quan trọng nhất là tấm lòng! Cho nên, vừa rồi cậu lên trước làm mẫu.
Thật ra là đã nhiều năm Cố Hàm Ninh không hát rồi, cũng lâu không tiếp xúc với bài hát thịnh hành rồi, cô dựa chỉ vào một chút ký ức, dựa theo ca sĩ lựa chọn, chọn một bài, mình đại khái còn nhớ,《 vô điều kiện vì anh 》.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nguoi-luon-o-ben-em/chuong-131.html.]
[Các bạn có thể nghe ở đây.]
Ca khúc kết thúc, mấy bạn học vỗ tay khen hay, Cố Hàm Ninh cười lại chỗ cũ, tay Triệu Thừa Dư rất nhanh liền xoa nhẹ lên.
“Ừ, anh cảm thấy, em đàn hay hơn là hát.” Triệu Thừa Dư quả thật không cười, chỉ là trong giọng nói nghiêm chỉnh, lại pha lẫn ý cười.
Cố Hàm Ninh trợn mắt nhìn cậu, không nói lời nào, chỉ nhéo một cái thật mạnh ở hông cậu.
Lần trước lúc Triệu Thừa Dư đến nhà cô, khi cậu không ngừng “khẩn cầu” cô, đàn một bài《Fur Elise 》(gửi Elise). Đây là một tiểu phẩm pi-a-nô của Beethoven, là một trong những khúc mà mỗi người mới học đàn pi-a-nô đều luyện, trên thực tế, Cố Hàm Ninh đã rất nhiều năm không đàn. Nhưng bởi vì Triệu Thừa Dư nói, năm đó, lần đầu tiên cậu nhìn thấy cô, là lúc cô đang đàn khúc này trên sân khấu, cho nên, cô lại dùng ngón tay có chút không thành thạo, dụng tâm đàn nhiều lần, cho đến khi âm điệu gần hòa hợp, nghe hoàn toàn thuận tai mới thôi.
Lúc ấy Triệu Thừa Dư vẫn chưa thỏa mãn, cô liền đồng ý, về sau có cơ hội thường xuyên đàn cho cậu nghe.
Tuy rằng, lời nói Triệu Thừa Dư giờ phút này, cũng là sự thật, nhưng mắt cô vẫn nhìn chằm chằm, ngón tay nhéo thật mạnh vào chỗ thịt mềm ở eo cậu, híp mắt, uy h.i.ế.p mà nói: “Lặp lại lần nữa!”
“Ừ, em đàn và hát đều vô cùng dễ nghe!” Triệu Thừa Dư rất thức thời, lập tức đổi giọng, còn rất khẳng định gật gật đầu.
Bản thân Cố Hàm Ninh không nhịn được nở nụ cười trước, cằm hơi hất lên, cười xoa xoa eo cậu bị mình nhéo một lúc lâu: “Ngoan ~ “
“Có khen thưởng không?” Triệu Thừa Dư sáp lại gần, môi để cổ trắng noãn thon thả của Cố Hàm Ninh, gần như là không nhịn được cắn một miếng.
Cố Hàm Ninh cảm thấy, bản thân mình dường như là nghe được tiếng Triệu Thừa Dư nuốt nước miếng, vội vàng thoáng xê dịch, ngồi nghiêm chỉnh nhìn về phía bạn học đang biểu diễn nhập tâm.
“Anh có thể ở đây mấy ngày?” Cố Hàm Ninh quyết định nói sang chuyện khác.
“Đã tới, thì phải ở mấy ngày, ừ. . . Ngày kia đi, chiều ngày kia sẽ trở về.” Triệu Thừa Dư hết sức tiếc nuối quay đầu đi, cười vuốt ve eo Cố Hàm Ninh.
“Không phải bề bộn nhiều việc sao? Em còn tưởng rằng ngày mai anh đã phải về.” Nghe được Triệu Thừa Dư còn có thể ở hai ngày, tâm trạng Cố Hàm Ninh lại tốt hơn nhiều.
“Bận rộn thì bận rộn, nhưng kết hợp lao động và vui chơi cũng rất quan trọng.” Triệu Thừa Dư cười đến tự nhiên, thật ra là, cậu phát hiện ra cảm giác nguy cơ dày đặc, công việc có bận rộn đi nữa, trước tiên cũng phải trông chừng bạn gái thật kỹ, nếu không chính là lẫn lộn đầu đuôi rồi.