Người Luôn Ở Bên Em - Chương 143
Cập nhật lúc: 2025-01-07 10:58:03
Lượt xem: 23
“Hi, Cố Hàm Ninh.”
“Hi.” Cố Hàm Ninh cười, thật lòng không nhớ ra tên nữ sinh ấy, hình như là họ Phương thì phải.
Trong khi Cố Hàm Ninh vẫn đang chìm trong suy nghĩ miên man của mình thì nữ sinh kia cũng không mấy quan tâm cô có nhớ ra tên mình hay không, cười rộng lượng, áp sát Cố Hàm Ninh nhẹ giọng nói: “Mình tên Phương Mẫn, khoa Anh, năm ngoái đã cùng tham gia hoạt động với hai người.”
Nữ sinh này rất thân thiện, Cố Hàm Ninh cũng nở nụ cười, thái độ rất chân thành: “Thực xin lỗi, mình không giỏi nhớ tên người khác. . .”
“Ha ha, cậu không nhận ra mình là bình thường, mình không nổi tiếng như cậu và bạn trai cậu, không nhận ra là đúng rồi.” Phương Mẫn cười vui vẻ, dường như sự lúng túng của Cố Hàm Ninh khiến cô buồn cười . . .
Cố Hàm Ninh ngượng ngùng cười.
Cô và Triệu Thừa Dư nổi tiếng? Cô quả thật không biết chuyện này. . .
Cố Hàm Ninh nhíu mày, quay đầu nhìn Triệu Thừa Dư đang ngắm nghía một bức tranh thủy mặc treo trên tưởng, vẻ mặt nghi ngờ.
Dù thế nào thì nổi tiếng cũng không hẳn là tốt. . . Nhất là khi người đàn ông của cô còn xuất sắc như thế, nổi tiếng chỉ làm tăng tỉ lệ “trêu hoa ghẹo nguyệt” của anh.
Được rồi, bạn học Cố Hàm Ninh đã hoàn toàn xem nhẹ chuyện bản thân mình cũng hút người….
“Mình nói này, lát nữa mình với cậu ở chung một phòng, Vạn Thành nhà mình và Triệu Thừa Dư nhà cậu ở một phòng, sau khi cầm chìa khoá chúng ta đổi cho nhau, được không?”
Khi nói những lời này Phương Mẫn kéo tay thì thầm vào tai Cố Hàm Ninh, Triệu Thừa Dư nghi ngờ nhìn thoáng qua, không biết Cố Hàm Ninh thân thiết với người bạn học mà theo anh là chỉ hơi quen mắt này từ khi nào.
Phương Mẫn nói xong cũng không buông tay Cố Hàm Ninh, chỉ cười híp mắt nhìn cô, rõ ràng là đang chờ cô đồng ý.
Trong lòng Cố Hàm Ninh nảy lên một cái, tai hơi nóng lên, quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Thừa Dư đang nghi ngờ nhíu mày nhìn mình, quay đầu lại, nhẹ gật gật đầu.
“Được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nguoi-luon-o-ben-em/chuong-143.html.]
Phương Mẫn bên cạnh lập tức hớn hở, buông tay Cố Hàm Ninh, quay đầu nháy mắt với bạn trai cô nàng, cười vui vẻ thoáng chút đắc ý.
Anh chàng được gọi là Vạn Thành nhà cô nàng có vẻ chất phác, có lẽ trước đó cũng từng bàn về việc này rồi, vừa nhìn vẻ mặt của Phương Mẫn cũng biết là cô đã đồng ý, thế là khuôn mặt lập tức đỏ lên, gương mặt trắng nõn giờ đỏ ửng.
Cố Hàm Ninh nén cười, trong lòng có chút lo lắng khuôn mặt bạn học Vạn Thành này có thể bốc khói không. Mà rõ ràng sự ngượng ngùng của cậu ta càng khiến cô bạn gái “mặt dày” kia càng hài lòng hơn, cười vô cùng thoả mãn.
Có lẽ là chuẩn bị đêm nay cho cậu ta?
Cố Hàm Ninh xấu xa vô trách nhiệm bắt đầu tưởng tượng. . . =.=
Trong khi đó Triệu Thừa Dư đương nhiên không biết bạn gái mình đã thoả thuận cái gì với bạn gái nhà người ta, nếu biết, tuy rằng sẽ không giống đỏ mặt tía tai như bạn nam Vạn Thành kia, nhưng chắc chắn ngay lập tức trong lòng nở hoa, tim đập rộn ràng, mong đợi không thôi.
Để tránh cho việc Triệu Thừa Dư hưng phấn đến nỗi ăn không trôi, Cố Hàm Ninh cho rằng tốt hơn là để lát nữa xong xuôi rồi nói.
Vì thế khi Mao Kiệt phân phát chìa khoá phòng, Cố Hàm Ninh liếc nhìn Phương Mẫn, rất ăn ý cử Phương Mẫn nhận chìa khoá.
“Mao Kiệt, mình và Cố Hàm Ninh chung một phòng.”
Nghe được câu này, dĩ nhiên là Triệu Thừa Dư giật mình nhất, còn Tưởng Cẩn Du từ đầu đến giờ vẫn cách bọn họ ba thước mỉm cười đầy thâm ý.
“Này, mình và Triệu Thừa Dư một phòng.” Vạn Thành nói xong câu đó mặt càng đỏ hơn, Cố Hàm Ninh lo lắng cậu ta có thể vỡ mạch m.á.u không.
Triệu Thừa Dư nhìn Cố Hàm Ninh đang cười tít mắt, thực sự là không thấy được chút không thoải mái nào, chỉ có thểu giật giật khoé môi, không rên một tiếng, rốt cuộc im lặng đồng ý sự sắp xếp này.
Gian phòng của bọn họ đều ở tầng hai, Phương Mẫn tay chân lanh lẹ, thuận lợi để Vạn Thành giành được căn phòng cách vách phòng của cô và Cố Hàm Ninh, cười híp mắt giao chìa khóa vào tay Vạn Thành, sau đó đưa ba lô nho nhỏ của mình sang, nhẹ giọng nói: “Túi của em để ở chỗ anh nhé.”
Cố Hàm Ninh mím môi cười, quay đầu nhìn Triệu Thừa Dư đang nhíu màu, ánh mắt có chút ai oán nhìn cô chằm chằm, nén cười, rất nghiêm túc nói: “Thừa Dư, không thì để tạm ba lô ở phòng em, em muốn lấy một số thứ.”
Triệu Thừa Dư vẫn không hết hi vọng nhìn chằm chằm Vạn Thành đến vài giây, không thấy gì khác ngoài gương mặt đỏ hồng ngượng ngùng của đối phương, không bằng lòng sự sắp xếp này hình như chỉ có mình anh. . .
Đã cầm chìa khóa rồi, vậy trước tiên vào phòng đã.