Người Luôn Ở Bên Em - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-12-26 11:09:35
Lượt xem: 79
Mọi người vui vẻ cạn ly, nhưng chén đầu tiên Cố Hàm Ninh vừa nuốt xuống bụng, đã lập tức hối hận! Thật ra Cố Hàm Ninh chẳng hề thích uống rượu ở bên ngoài, chỉ là xã giao không thể tránh, sau đó tửu lượng của cô cũng dần dần tăng lên, tuy chưa chắc lợi hại, nhưng cũng rất ít khi say.
Cho nên, Cố Hàm Ninh cho rằng với tửu lượng của mình, đủ ứng phó với mấy tên sinh viên này, đây là bia nhạt nha!
Nhưng cô quên mất, cô cũng từng có lúc “một chén đã say”!
Cô lúc này, chính là hồi không dính một giọt rượu đấy!
Cố Hàm Ninh cảm thấy chất lỏng man mát từ thực quản chảy vào trong dạ dày, cảm giác say ngà ngà từ từ dâng lên mắt.
Cố Hàm Ninh cười khổ trong lòng: Không ngờ người uống ngàn cốc cũng không say như cô, lại có khi chỉ cần một giọt rượu liền say thế này!
“Hắc, mỹ nữ, nhìn tư thế uống rượu của cậu, là mình liền biết đã gặp được bạn rượu rồi! Tới tới tới, mình rót đầy cho cậu! Hôm nay cuối cùng cũng thoát ly khỏi ma trảo của thái hậu nhà mình, chúng ta không say không về!”
Cố Hàm Ninh nào dám uống tiếp, thấy Phạm Ý Mân bên cạnh lại vô cùng nhiệt tình rót đầy cho mình một chén, liền vội chống bàn, từ từ đứng dậy.
“Mình đi toilet.”
Cố Hàm Ninh cố gắng duy trì nụ cười yếu ớt trên mặt, thăng bằng bước đi, ra khỏi cửa phòng, cô vội vàng dựa vào vách tường hành lang nghỉ ngơi một lát rồi mới nửa dựa vào tường, từ từ đi đến toilet.
Đứng trước bồn rửa tay, hai tay Cố Hàm Ninh chống trên bàn đá cẩm thạch, ngơ ngẩn nhìn cô gái trẻ tuổi gò má đỏ bừng trong gương, cặp mắt như nước, tâm tình không khỏi ảm đạm…
“Cậu. . . Không sao chứ?”
Một tiếng hỏi lo lắng vang lên phía sau, Cố Hàm Ninh không quay đầu lại, chỉ khẽ ngẩng đầu, nhìn vào trong gương, thì ra đó là cậu nhóc đã dần nhạt nhòa trong trí nhớ của cô, hôm nay lại từ từ trở nên rõ nét, mím môi cười cười, giọng nói so với bình thường trầm thấp hơn rất nhiều.
“Không sao.”
Triệu Thừa Dư hơi hơi cau mày, nhìn cô gái đứng trước bồn rửa tay vẫn không nhúc nhích, trong lòng rất lo lắng, do dự nhìn đi nhìn lại rất nhiều lần mới dời mắt đi vào phòng bên cạnh “MEN’s”. (tức là anh đi vào phòng WC nữ đó =]])
Triệu Thừa Dư tới rồi chợt ngẩn người, bởi vì Cố Hàm Ninh vẫn duy trì động tác lúc nãy, chỉ cúi thấp đầu.
Cổ trắng nhỏ ở dưới ánh đèn màu vàng, hiện lên vầng sáng ấm áp, khiến vẻ trắng mịn càng thêm xinh đẹp, mái tóc dài đen bóng sạch sẽ được buộc thành đuôi ngựa ở phía sau đầu, mềm mại che khuất hơn một nửa cần cổ, hai màu trắng đen rõ ràng, khiến cho làn da trắng nõn càng thêm mịn màng, làm người ta muốn khẽ chạm vào!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nguoi-luon-o-ben-em/chuong-15.html.]
Triệu Thừa Dư bị ý tưởng trong lòng làm cho giật mình, vội vàng nhìn chằm chằm gạch men sứ dưới chân, nỗ lực kìm nén bối rối ở đáy lòng.
Thì ra, thấy người, so với lúc không thấy càng thêm gian nan…
Ngẩng đầu lên lần nữa, tim miễn cưỡng đập ổn định, Triệu Thừa Dư nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Hàm Ninh, trên mặt thoáng qua một chút lo lắng.
“Này, cậu thật không sao chứ?” Nhịn không được vẫn là mở miệng hỏi.
Cố Hàm Ninh quay đầy, nhìn về phía Triệu Thừa Dư, híp đôi mắt dài nhỏ lại, khuôn mặt mịn màng đỏ ửng, tăng thêm mấy phần quyến rũ.
Triệu Thừa Dư chỉ cảm thấy mặt hồng tim đập nhanh, nhìn chằm chằm Cố Hàm Ninh, nói không nên lời.
Cố Hàm Ninh híp mắt, cuối cùng thấy rõ là Triệu Thừa Dư, trong đầu choáng váng lại càng mãnh liệt hơn, quay đầu lại, mở vòi nước, cúi mặt xuống, đưa tay ra sức đem nước lạnh tạt lên mặt, cho đến khi làm trán, hai bên tóc mai toàn bộ đều ướt đẫm, lúc này mới cảm thấy đầu thanh tỉnh một ít.
Xoay người, Cố Hàm Ninh vậy mà lại thấy Triệu Thừa Dư dựa vào tường sắc mặt đỏ bừng, giống như cũng đã uống không ít rượu, biết rõ cậu là lo lắng cho mình, trong lòng như có một dòng nước ấm áp chảy qua, bước chân hơi lảo đảo đi tới.
“Triệu Thừa Dư, mình không sao, chỉ là đầu hơi choáng thôi.”
Trong lòng Triệu Thừa Dư nôn nóng, nhìn chằm chằm vào gò má xinh đẹp cách mình ngày càng gần, nhất thời miệng đắng lưỡi khô.
Đây là câu nói dài nhất mà Cố Hàm Ninh nói với cậu!
Thì ra, Cố Hàm Ninh uống rượu, lại dễ thương như vậy…
Cố Hàm Ninh vốn muốn đi đến trước mặt Triệu Thừa Dư, ai ngờ bước thế nào, đột nhiên hẫng, không cẩn thận liền vấp một cái, lao thẳng vào trong n.g.ự.c Triệu Thừa Dư, chỉ cảm thấy tay mình chạm vào cái gì đó ấm áp, miễn cưỡng muốn đứng thẳng, thì thân thể lại mềm oặt trượt xuống dưới.
Khoảnh khắc thân thể mềm mại mảnh khảnh của Cố Hàm Ninh nhào vào trong n.g.ự.c mình, Triệu Thừa Dư chỉ cảm thấy tim mình giống ngừng đập rồi, hô hấp cũng dừng lại, trong đầu trống rỗng, nhất thời không biết làm gì, cho đến khi thân thể Cố Hàm Ninh trong n.g.ự.c trượt xuống, cậu mới mặt đỏ tới tận mang tai, đưa tay vội ôm lấy thân thể mềm mại trong ngực.
Cố Hàm Ninh mang theo mùi hương thơm ngát gắt gao vây quanh Triệu Thừa Dư, gần sát như vậy khiến cậu gần như ngại thở! Trống n.g.ự.c đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Tay Triệu Thừa Dư run rẩy, nhịn không được cúi đầu, di nhẹ làn môi, chạm nhẹ lên đỉnh đầu đen nhánh trước mắt.
Cậu, lần đầu tiên, hi vọng rằng, thời gian, cứ ngừng trôi như vậy!
Trong nháy mắt Cố Hàm Ninh bổ nhào về phía Triệu Thừa Dư, đầu óc có chút choáng váng, cho đến khi tay chạm vào vạt áo sơ mi trước n.g.ự.c Triệu Thừa Dư, mới miễn cưỡng chống đỡ thân thể, đúng lúc đó người lại mềm oặt, không chịu nghe đầu chỉ huy, hai chân cô mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống, may mắn có Triệu Thừa Dư đỡ, mới ngăn được tình trạng đặt m.ô.n.g ngồi trên đất đáng xấu hổ của cô.