Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Người Luôn Ở Bên Em - Chương 169

Cập nhật lúc: 2025-01-10 11:30:51
Lượt xem: 14

“Này này này, hai người các cậu đang làm gì? Nhân dịp mình không có ở đây liền anh anh em em, ôm ôm ấp ấp như chỗ không người sao? Là quyết định hại mình đau mắt hột sao?” Cánh cửa mở ra một nửa, Thịnh Mạn Mạn chống nạnh, trừng mắt, nhìn hai người vốn đang ôm ấp trong phòng ngủ, biểu cảm tràn đầy căm phẫn nha.

 

“Khụ, nói cái gì đó. Trẻ con, biết cái gì!” Cố Hàm Ninh hơi đỏ mặt, có chút dỗi hờn, cười mắng, ngẩng đầu nhìn Triệu Thừa Dư có nghiêm chỉnh dưới ánh mặt trời, ánh mắt khi lướt qua tai cậu đang ửng đỏ chợt lóe lên, trong lòng trộm vui vẻ.

 

Bị Thịnh Mạn Mạn bắt tại trận, đương nhiên là có chút lúng túng. Nhất là bạn học Triệu, trước giờ chỉ dám không đứng đắn vào lúc có riêng hai người, thật ra trước mặt mọi người, nhiều nhất cũng chỉ là hôn trán gì đó thôi, chừng mực nhất có thể, nói rõ ra, đó là khó chịu. Bây giờ thỉnh thoảng đi trên bờ sông hộ trường còn có thể thấy các em nam nữ khóa dưới trực tiếp ôm chặt lấy nhau miệng kề miệng đấy, cũng không biết bạn học Triệu có từng hâm mộ hay không.

 

“Hì hì, về sau mình gắn cái camera siêu nhỏ ở trong phòng ngủ, nói không chừng còn có thể dựa vào cái này kiếm chút tiền hoa hồng.” Thịnh Mạn Mạn xách túi hành lý vừa rơi xuống đất vì kinh ngạc vừa rồi lên, cười gian đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại.

 

Cố Hàm Ninh ngẩng đầu cùng Triệu Thừa Dư liếc nhau, lần này thực sự là đỏ mặt hoàn toàn. Triệu Thừa Dư hướng về phía Cố Hàm Ninh nhếch môi lên, bình tĩnh đi tới ban công hóng gió. Cố Hàm Ninh sờ sờ khuôn mặt đang nóng, ra vẻ sắp xếp bàn học, đưa lưng về phía Thịnh Mạn Mạn.

 

“Cậu cứ thích nghĩ nữa đi, cẩn thận buổi tối không có cơm ăn.” Cố Hàm Ninh hờ hững nói, hoàn toàn khác xa nhiệt độ trên mặt.

 

“Đừng a, chị ơi, em sai lầm rồi! Trăm ngàn đừng cướp đoạt lương thực tinh thần của em nhé!” Thịnh Mạn Mạn nhảy dựng, lập tức thả đồ trên tay xuống, chạy đến bên cạnh Cố Hàm Ninh lắc lắc cánh tay cô làm nũng.

 

“Chuyện này liên quan gì đến lương thực tinh thần?” Triệu Thừa Dư cầm điện thoại di động, vừa lúc từ trên ban công đi vào

 

Cố Hàm Ninh cười liếc Thịnh Mạn Mạn đang chậm rãi đứng thẳng một cái, cười híp mắt giải thích với Triệu Thừa Dư: “Đối với bạn học Thịnh Mạn Mạn, một ngày ba bữa cộng thêm điểm tâm ăn khuya, đồng thời cũng là tinh thần lương thực của cô ấy. Người khác đói bụng, chỉ là thân thể khó chịu, đối với cô ấy, còn có thể phá hủy linh hồn của cô ấy.”

 

“Nhất là loại mời khách người khác này!” Bạn học Thịnh Mạn Mạn nhấc tay, biểu cảm vô cùng nghiêm túc trịnh trọng bổ sung.

 

Cố Hàm Ninh cười phá lên, bạn học Thịnh Mạn Mạn vĩnh viễn tự hào vì cô ấy mà một người tham ăn chính cống!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nguoi-luon-o-ben-em/chuong-169.html.]

 

Triệu Thừa Dư dời ánh mắt tới trên mặt Cố Hàm Ninh đang cười đến thoải mái, khóe môi nhẹ nhếch lên.

 

Xét thấy Thịnh Mạn Mạn rất có tinh thần tự mình pha trò, tạm thời tha thứ cho cô ấy vì không có mắt đi.

 

“Khởi Đức gửi tin nhắn, bọn họ ở dưới lầu rồi, bảo chúng ta đi xuống.” Triệu Thừa Dư giơ điện thoại di động lên, lập tức được bạn học Thịnh Mạn Mạn nhiệt liệt hoan hô.

 

Bữa tối này là ăn ở gần trường học, bởi vì bạn học Thịnh Mạn Mạn nói lâu rồi không gặp, mọi người phải uống một chén, Triệu Thừa Dư làm người thanh toán nhìn Cố Hàm Ninh bên cạnh một cái, trong lòng nóng lên, khóe môi khẽ cong lên, khẽ gật đầu.

 

Thịnh Mạn Mạn khăng khăng Triệu Thừa Dư là người duy nhất có thu nhập trong cả đám, lần này đừng có uống bia nhạt như nước kia nữa, phải uống rượu đỏ.

 

“Anh rể Triệu, anh nói đúng không? Chút rượu này anh rất sẵn lòng mời đi.”

 

Triệu Thừa Dư cười gật đầu, nghe hai chữ “anh rể” này liền cảm thấy rất thoải mái: “Tùy cậu chọn.”

 

“Được! Anh rể quả nhiên hào phóng! Ninh Ninh nhà mình quả nhiên không nhìn nhầm người!” Thịnh Mạn Mạn híp mắt, nuốt nước bọt, vội vàng đứng dậy chạy đến cửa phòng gọi nhân viên: “phục vụ! chai rượu đỏ! Không phải, đầu tiên là ba chai!”

 

“Mạn Mạn, đừng gọi nhiều như vậy, đợi lát nữa uống không hết.” Thôi Hà Miêu xua tay với Thịnh Mạn Mạn, vội vàng khuyên can.

 

“Không sao, uống không hết thì ôm đem về!” Thịnh Mạn Mạn vô cùng hào sảng khoát tay chặn lại, đi trở về vị trí của mình, lấy đũa ra, gõ chén, “Sao còn chưa mang lên?”

 

Triệu Thừa Dư duỗi tay dưới bàn, cầm tay trái của Cố Hàm Ninh, nhẹ nhéo, cúi đầu ghé vào bên tai cô nhẹ giọng nói: “Đợi lát nữa em cũng uống một chút?”

Loading...