Người Luôn Ở Bên Em - Chương 177
Cập nhật lúc: 2025-01-10 18:13:02
Lượt xem: 19
Ánh mắt Triệu Thừa Dư lập tức sáng ngời, khóe môi tươi cười khuếch đại: “Được! Anh cố gắng nhanh chóng xong việc, cùng em trở về!” Anh nghĩ tối nay phải gọi điện thoại cho mẹ ngay, nên thúc giục tiến độ sửa sang nhà cửa, như vậy dù nghỉ về nhà, ít ra gặp mặt cũng tiện hơn rất nhiều.
Về sau là có thể ở chung một tiểu khu rồi. Tuy rằng, nhà họ Cố còn có chú Cố không muốn gặp anh lắm, nhưng trong lòng Triệu Thừa Dư vẫn không khỏi kích động, dù không thấy mặt, chỉ cần nghĩ tới Cố Hàm Ninh ở chỗ không xa, trong lòng như có thể rất an ổn.
Lúc ba người Cố Hàm Ninh trở lại phòng ngủ đã là chín giờ, Thôi Hà Miêu vừa bật đèn lên, liền nhẹ giọng lầm bầm một câu: “Hôm nay sao Vũ Hân về sớm như vậy nhỉ?”
Cố Hàm Ninh là người cuối cùng vào cửa, nghe vậy liền nhìn thoáng qua giường của Bạch Vũ Hân, vừa vặn thấy cái chăn của cô ấy. Sớm thế đã ngủ, cũng thật hơi khác thường.
Từ khi Bạch Vũ Hân và Cao Thần thật thật giả giả qua lại, Bạch Vũ Hân càng thêm xuất quỷ nhập thần, nhưng không thấy cô ấy nói đến chuyện Cao Thần ở phòng nữa, tâm trạng cũng lên xuống rõ rệt, mà mấy người các cô cũng chưa từng thấy Cao Thần và Bạch Vũ Hân đi riêng với nhau trong trường học.
Lúc ấy Cố Hàm Ninh thấy cũng đoán được chuyện, cũng không nhắc tới với Thôi Hà Miêu và Thịnh Mạn Mạn, nhưng hành vi của Bạch Vũ Hân sau này ngược lại khiến cô càng thêm khẳng định.
“Mạn Mạn, nhỏ giọng một chút, Vũ Hân đang ngủ.” Thôi Hà Miêu xoay người nhắc nhở Thịnh Mạn Mạn.
“A, hôm nay thế nào về sớm như vậy a?” Thịnh Mạn Mạn tò mò nhìn lên trên giường của Bạch Vũ Hân một chút.
“Đợi lát nữa đánh răng nhẹ một chút.” Thôi Hà Miêu đẩy Thịnh Mạn Mạn một cái, “Nhưng mà, ngủ sớm thế, cũng không biết có phải là không thoải mái hay không.”
Thôi Hà Miêu có chút lo lắng nhìn nhìn, thấy Bạch Vũ Hân dường như vẫn không nhúc nhích, xem ra thực sự là ngủ rất say, cũng không tiện quấy rầy.
Cố Hàm Ninh cũng nhíu mày lại, chun chun mũi, gắng sức ngửi ngửi. Trong phòng ngủ giống như có mùi gì, hơi quen thuộc lại có chút kỳ quái. . .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nguoi-luon-o-ben-em/chuong-177.html.]
Cố Hàm Ninh nghi ngờ đi tới chỗ mình, bước chân lại đột nhiên dừng lại, sắc mặt căng thẳng, bước nhanh qua leo lên thang, trèo lên giường Bạch Vũ Hân, lật một góc chăn, dừng tay lại.
“Miêu Miêu, gọi 120! Không được, cậu gọi điện thoại cho Mạnh Khởi Đức, hỏi xem Cao Thần có ở phòng không, nếu có, bảo cậu ta lập tức tới ngay.” Cố Hàm Ninh nói xong, cũng không giải thích, nhanh chóng leo lên giường Bạch Vũ Hân, lật hẳn cái chăn bông dày ra, sắc mặt lập tức trắng bệch.
”Sao, chuyện gì xảy ra!” Thôi Hà Miêu và Thịnh Mạn Mạn đồng thời kinh hô, lập tức hoảng loạn, “Mình gọi xe cứu thương!”
“Trước đừng gọi!” Cố Hàm Ninh mấp máy môi, vừa lấy điện thoại ra, vừa xem xét cẩn thận, “Thừa Dư, hiện tại anh lập tức lái xe đến dưới tầng ký túc xá bọn em, phải nhanh! Em không sao, là Bạch Vũ Hân, phải lập tức đưa cô ấy đi bệnh viện!”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Thôi Hà Miêu và Thịnh Mạn Mạn như phát khóc, chân tay luống cuống nhìn Bạch Vũ Hân trên giường.
“Miêu Miêu, gọi điện thoại! Mạn Mạn, cậu giúp Bạch Vũ Hân lấy một ít quần áo thường dùng!” Cố Hàm Ninh mặt thì bình tĩnh, nghiêm nghị nói, nhìn Bạch Vũ Hân, trong lòng cũng hơi hoảng loạn, nhưng lúc này nhất định phải có người trấn định lại.
Bạch Vũ Hân nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích, giống như đang ngủ, nhưng Cố Hàm Ninh biết rõ, hẳn là mất m.á.u quá nhiều, cô ấy tạm thời hôn mê. Giờ phút này trong không khí, rõ ràng tràn ngập một mùi m.á.u tươi, đều phát ra từ trên giường Bạch Vũ Hân. Ga trải giường vốn có một màu lam, giờ này ướt đẫm m.á.u tươi, hơn nữa, đang chậm rãi lan rộng, Cố Hàm Ninh nhìn kỹ, đều là từ người dưới Bạch Vũ Hân chảy ra.
Thôi Hà Miêu và Thịnh Mạn Mạn có lẽ không hiểu, nhưng trái tim Cố Hàm Ninh như bị siết chặt lại một cách tàn nhẫn, gần như nghẹt thở.
Trước đây, cô cũng mất đi một đứa con. Một đứa trẻ ở trong bụng cô, chưa thành hình người, mà trước khi xuất hiện tất cả các triệu trứng này, thậm chí cô không hề biết mình đang mang thai rồi. Lúc đó, vì còn trẻ không hiểu chuyện, đây đã từng là tiếc nuối sâu sắc nhất của cô, nhưng về sau, cô lại cảm may mắn, cho nên, bây giờ cô có thể hoàn toàn không vương vấn quá khứ.
Triệu Thừa Dư tới đây thật sự nhanh. Mạnh Khởi Đức gọi điện thoại tới nói không tìm được Cao Thần, lúc ấy Cố Hàm Ninh và Thôi Hà Miêu đang hợp sức giúp Bạch Vũ Hân đang hôn mê mặc quần áo tử tế, bên ngoài ban đêm, nhiệt độ rất thấp, lúc này mà còn cảm lạnh nữa, càng phiền phức hơn.
Triệu Thừa Dư ngừng xe, bước nhanh chạy lên phòng 617, giúp đỡ Cố Hàm Ninh cõng Bạch Vũ Hân xuống lầu, Mạnh Khởi Đức cũng đã tới, Cố Hàm Ninh liền để Thịnh Mạn Mạn ở lại, cô và Thôi Hà Miêu cùng đi.
Máu trên người Bạch Vũ Hân vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, Cố Hàm Ninh nắm cái tay mảnh khảnh của Bạch Vũ Hân thật chặt, trong lòng như là bị một tảng đá to lấp kín, nặng trình trịch khiến lòng cô đã đau lại nặng nề, gần như không thở nổi.