Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Người Luôn Ở Bên Em - Chương 184

Cập nhật lúc: 2025-01-11 20:18:12
Lượt xem: 16

Phòng học môn tự chọn buổi tối không quá xa, Triệu Thừa Dư dứt khoát dừng bước, tiến gần đến bên tai Cố Hàm Ninh nói: “Em thích loại biểu hiện nào? Em có muốn anh tắm rửa trước, chờ em không?”

 

Cố Hàm Ninh hơi híp mắt, thò tay ra sức véo eo Triệu Thừa Dư, sau khi nghe tiếng “á” của anh, lúc này mới hài lòng buông lỏng tay: “Xem anh miệng lưỡi trơn tru, tết âm lịch không cần đến nhà của em nữa, cha em ghét nhất người nói chuyện không đứng đắn.”

 

“Không dám nữa.” Triệu Thừa Dư lập tức thu lại nụ cười vui vẻ, hơi cau mày, nghiêm túc mà nhìn thẳng phía trước, “Nhưng mà, quyết định vậy nha? Tết âm lịch anh đến chơi?”

 

Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư quay đầu mong đợi nhìn mình, mím môi nở nụ cười: “Ừ. Mùng tám hoặc là mùng chín đi, em và mẹ em bàn bạc trước một chút.”

 

“Thật sự? !” Triệu Thừa Dư nở nụ cười, trong đêm tối, lông mày giãn ra, thoải mái như là gió đêm lướt nhẹ qua, sau đó im bặt, lập tức lại nhíu mày, “Em nói anh tặng cái gì mới được?”

 

Cố Hàm Ninh dừng bước, cười mổ nhẹ trên cằm của anh một phát: “Đừng lo lắng, mẹ em thích anh như vậy, sẽ giúp giải quyết cha em.”

 

“Mặc dù chú chỉ chiếm một phần ba phiếu trong nhà em, nhưng anh vẫn hy vọng có thể thông qua toàn bộ phiếu.” Triệu Thừa Dư kéo hai tay Cố Hàm Ninh, nghiêm túc mà thành kính, “Anh hi vọng cha mẹ em có thể yên tâm giao em cho anh. Việc này, anh tự mình nghĩ cách, em chỉ cần nói cho anh sở thích của chú và dì là được rồi.”

 

Cả tiết tự chọn hôm nay, Triệu Thừa Dư dựa lưng vào thành ghế, ánh mắt không nhìn bất cứ cái gì trên mặt bàn, nắm tay Cố Hàm Ninh nhẹ nhàng vuốt ve, không yên lòng.

 

Đợi đến khi tiếng chuông tan học vang lên, Triệu Thừa Dư duỗi lưng một cái, nhướn mày nhìn Cố Hàm Ninh, vừa cười vừa nói: “Có lẽ, anh nên tường thuật tài sản cá nhân và kế hoạch tương lai của mình thành một bản báo cáo tổng quát, không biết như vậy, chú sẽ yên tâm một chút hay không.”

 

Cho dù một số sinh viên năm ba kháng cự việc tốt nghiệp như thế nào, thì kỳ nghỉ đông năm ba vẫn diễn ra đúng hạn.

 

Khi tiếng gõ cửa vang lên, Cố Hàm Ninh đang trên giường thu dọn, Thôi Hà Miêu ra mở cửa.

 

“Ninh Ninh vẫn chưa xong mà.”

 

Triệu Thừa Dư cười và khẽ gật đầu với Thôi Hà Miêu và Thịnh Mạn Mạn: “Khi nào các cậu về quê?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nguoi-luon-o-ben-em/chuong-184.html.]

“Mình mua vé buổi sáng ngày mai, hôm nay vẫn phải ở lại một đêm.”

 

Thôi Hà Miêu không mua được vé hôm nay về, liền lôi kéo Thịnh Mạn Mạn ở cùng một đêm.

 

“Em xong ngay đây, anh chờ một chút.” Cố Hàm Ninh tay bận bịu, thò đầu nhìn Triệu Thừa Dư cười.

 

Trước cuộc thi cuối kỳ thu xếp đồ đạc, thế này Cố Hàm Ninh mới phát hiện, chỉ hai năm rưỡi, mình đã có rất nhiều đồ. Nghĩ đến kỳ một năm tư phải đi thực tập rồi, cô liền muốn đem vài đồ về nhà, Triệu Thừa Dư xung phong nhận việc lái xe đưa cô về nhà.

 

Từ sau khi Bạch Vũ Hân ra viện, người gầy đi rất nhiều, cũng lặng lẽ hơn rất nhiều, ngoại trừ đi học, phần lớn thời gian đều ở trong phòng ngủ. Cố Hàm Ninh không biết cô ấy và Cao Thần rốt cuộc như thế nào rồi. Mặc dù lần này là Triệu Thừa Dư lái xe về nhà, cô cũng không mời Bạch Vũ Hân cùng trở về.

 

“Anh đi về như vậy, có sao không?” Cố Hàm Ninh nghĩ đến Triệu Thừa Dư bình thường luôn bận rộn, vẫn là có chút không yên lòng.

 

“Anh đã nói không sao rồi. Cũng không thể ngay cả thời gian tiễn bạn gái cũng không có chứ.” Tiếng Triệu Thừa Dư từ dưới giường vang lên, pha lẫn ý cười, nghe dường như tâm trạng rất tốt.

 

Cố Hàm Ninh cúi đầu, tóc vừa mới gội vẫn rối tung trên mặt cô, che giấu đi nụ cười trên môi cô.

 

Hôm nay không phải cuối tuần, tự mình lái xe trở về, từ trường học về nhà cô, chỉ mất hai tiếng rưỡi, rất thuận lợi, trước ba giờ chiều có thể về đến nhà rồi. Ít nhất phải hơn 5 giờ, bố mẹ cô mới về đến nhà.

 

Chỉ cần nghĩ đến có thể ở bên nhau khoảng hai tiếng, Triệu Thừa Dư liền nhịn không được nhếch khóe môi, bỗng chốc cảm thấy tinh thần sảng khoái.

 

“Khụ khụ, cũng sắp xong rồi đúng không? Một lần cầm không hết, anh xách một ít xuống trước nhé.” Cũng không đợi Cố Hàm Ninh trả lời, Triệu Thừa Dư liền xách mấy túi hành lý đã dọn xong, bước nhanh xuống dưới ký túc xá.

 

Cố Hàm Ninh mím môi cười, nhìn bóng dáng Triệu Thừa Dư rất nhanh biến mất ở cửa ra vào, thu hồi ánh mắt, động tác trên tay cũng nhanh hơn rất nhiều.

 

Sớm thu xếp xong, sẽ nhanh được về nhà a.

 

Triệu Thừa Dư lái xe rất tốt, vừa vững vừa nhanh, cũng không nôn nóng, cũng không quá chậm, Cố Hàm Ninh thậm chí ngủ gật ở trên xe.

Loading...