Người Luôn Ở Bên Em - Chương 192
Cập nhật lúc: 2025-01-13 10:44:07
Lượt xem: 23
Ba Triệu Vĩ Đình của Triệu Thừa Dư là hiệu trưởng của đại học N, mẹ Lâm Nguyệt là quản lý trưởng của thư viện thành phố N. Ngày xưa ở thành phố N, Triệu Vĩ Đình chỉ là một giảng viên bình thường, Lâm Nguyệt cũng chỉ là một nhân viên quản lý bình thường làm trong thư viện, Triệu Vĩ Đình có thời gian rảnh đều chạy đến thư viện, sau một thời gian qua lại hai người cảm đều thấy vừa ý nhau. Triệu Thừa Dư nói, hai ngươi quen biết mến nhau rất lãng mạn. Nhưng Cố Hàm Ninh nhìn ba mẹ nhà họ Triệu đeo kính đen tỏ vẻ nghiêm túc trước mặt, thật sự không thể tượng tưởng được bọn họ lãng mạn thế nào, nhưng mà đây không phải điều quan trọng, quan trọng là… hôm nay, cô phải biểu hiện là một người khéo léo, trang nhã, để lại ấn tượng tốt trong lần gặp mặt đầu tiên này trong mắt ba mẹ của Triệu Thừa Dư.
Cố Hàm Ninh vừa vào cửa đã thấy rõ Triệu Vĩ Đình đeo tạp dề, trên tay còn cầm cái xẻng xào, Lâm Nguyệt cũng đeo tạp dề, nhưng tay lại sạch sẽ, thấy Cố Hàm Ninh vào cửa, hai người chỉ đơn giản gật đầu: “Ừ. Mau ngồi xuống trước đi.” Nói xong, Triệu Vĩ Đình lại nghiêm mặt, một lần nữa vào bếp, Lâm Nguyệt cũng chỉ gật đầu, lên tiếng: “Thừa Dư, con đi pha trà đi”, liền đi vào theo.
“Thấy chưa, ba mẹ anh rất thích em đó.” Triệu Thừa Dư cười, nhẹ giọng chỉ chỉ phòng bếp.
“Ách, anh nhìn đâu ra thế?” Cố Hàm Ninh kinh ngạc, không hiểu rõ từ đâu mà Triệu Thừa Dư rút ra kết luận này.
“Em xem, ba mẹ anh đều đi từ phòng bếp ra để chào đón em, không phải đã chứng minh họ thực sự chờ mong em đến sao?” Triệu Thừa Dư nắm tay Cố Hàm Ninh ngồi xuống phòng khách, trong mắt đượm ý cười.
Cố Hàm Ninh quan sát hai bóng dáng đang bận rộn trong bếp, trong lòng gật đầu, hình như cũng có lý.
Cơm trưa rất thịnh soạn, Cố Hàm Ninh thực sự không nghĩ tới, ba của Triệu Thừa Dư nhìn thì nghiêm túc như vậy, mà lại là cao thủ nấu ăn, tay nghề còn cao hơn mẹ cô, hơn nữa thức ăn trên bàn hầu như đều là những món mà cô thích ăn. Quả nhiên ở nhà họ Triệu không tồn tại quy tắc “quân tử xa nhà bếp”, Cố Hàm Ninh hơi nghiêng đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Triệu Thừa Dư. Cô mím môi cười nhẹ, trong lòng tính toán, có nên thử xem TriệuThừa Dư có di truyền tay nghề của bố anh không.
Cha mẹ của Triệu Thừa Dư không nói nhiều lắm, Cố Hàm Ninh nghĩ đây là truyền thống “ăn không nói”, cho nên cũng vùi đầu vào ăn cơm, nhưng cô dần dần phát hiện, nếu cô ăn món nào nhiều hơn chút thì mẹ Lâm Nguyệt sẽ thản nhiên đẩy đĩa đồ ăn đó đến gần cô hơn chút. Cố Hàm Ninh ngẩng đầu nhìn Lâm Nguyệt đang cúi đầu ăn, trong lòng cảm động, lại nghiêng đầu thì nhìn thấy Triệu Thừa Dư đang cười nhìn mình, cô cũng không khỏi nở nụ cười ngọt ngào đáp lại anh, trong lòng cũng hoàn toàn bình tĩnh lại.
Tuy rằng rất ít nói, nhưng lại rất săn sóc. Cố Hàm Ninh phát hiện, mình đã bắt đầu thích cha mẹ của Triệu Thừa Dư rồi.
Bởi vì Triệu Vĩ Đình và Lâm Nguyệt còn có tiệc buổi tối, cho nên sau khi ăn cơm xong Trệu Thừa Dư đưa Cố Hàm Ninh về nhà. Khi Cố Hàm Ninh vừa mở cửa ra thì thấy ba mình ngồi ngay ngắn ở trong phòng khách, đang xem tờ báo đã đọc từ lúc sáng, vừa nghe tiếng động, hạ thấp tờ báo xuống: “đã về rồi.”
Tuy chỉ là một câu ngắn ngủi nhưng Cố Hàm Ninh phát hiện tâm trạng ba mình đã tốt hơn nhiều, trong lòng cô cười thầm, hẳn là ba sợ mình về trễ, nhưng hiện giờ mới một rưỡi chiều thôi nha, cho nên ba mình không đi ngủ trưa mà lại đợi cửa?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nguoi-luon-o-ben-em/chuong-192.html.]
“Cháu chào chú.” Triệu Thừa Dư vào cửa, lễ phép chào hỏi, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn vì không coi câu “về sớm một chút” hồi sáng của chú Cố như gió thổi bên tai.
“Ừ, về sớm thế.” Cố An Quốc gật đầu, buông tờ báo xuống: “Ở lại ăn cơm tối đi!”
“Vâng.” Triệu Thừa Dư không từ chối, gật đầu cười.
Cố An Quốc hơi ngừng lại, rồi bắt đầu lên tầng ngủ trưa.
Cố Hàm Ninh và Triệu Thừa Dư nhìn nhau cười, nắm tay cùng lên tầng.
Nghĩ đến ánh mắt sắc bén nhìn mình chằm chằm của Cố An Quốc lúc bình thường, và ánh nhìn thản nhiên thoáng qua vừa rồi, trong lòng Triệu Thừa Dư có chút thận trọng, ôm Cố Hàm Ninh nhẹ giọng thở dài: “Ai, bị chú nhìn, anh cũng không dám động tay động chân.”
Cố Hàm Ninh bật cười, ôm thắt lưng Triệu Thừa Dư, ngẩng đầu nhìn anh cười tủm tỉm: “Ba em là biết anh có một bụng ý xấu.”
Triệu Thừa Dư nghe vậy liền hơi nhướn mày, cong khóe môi lên, buông Cố Hàm Ninh ra, vén áo mình lên: “Em có muốn kiểm tra xem hôm nay anh có mang một bụng ý xấu không?” Nói xong kéo tay Cố Hàm Ninh vào trong áo, ấn vào bụng anh, xúc cảm lành lạnh khiến anh nhẹ nhàng run lên.
Cố Hàm Ninh cười hì hì, dứt khoát áp cả tay còn lại vào bụng anh, xúc cảm ấm áp khiến cô thoải mái híp mắt lại: “Thật ấm áp.”
Triệu Thừa Dư bật cười, kéo Cố Hàm Ninh vào lòng, cúi đầu hôn cô: “Chỉ cần em nói một tiếng, anh sẵn sàng làm túi chườm nóng của em, em muốn ấm chỗ nào thì ấm chỗ đó!”
Cố Hàm Ninh cười tủm tỉm, hai tay đặt ở bụng Triệu Thừa Dư bắt đầu gãi, nhéo, tấm tắc khen ngợi: “vừa trơn vừa căng.”
Triệu Thừa Dư tươi cười chợt tắt, híp mắt lại, nguy hiểm cúi đầu xuống, đôi môi mỏng cách Cố Hàm Ninh không quá một centimet, phun ra hơi thở nặng nề phả vào mặt cô: “Biết anh sẽ không nhịn được, còn chọc anh?”