Người Luôn Ở Bên Em - Chương 209
Cập nhật lúc: 2025-01-15 10:44:56
Lượt xem: 23
Cố Hàm Ninh sững lại, cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới phát hiện toàn bộ cúc áo ngủ của mình đều đã bị cởi hết, chiếc quần ngủ vốn xem như là bảo thủ, lúc này cũng bị cởi xuống đến đầu gối… Cô lúng túng, không nghĩ mình lại ngủ sâu thế.
"Cái đó, còn chẳng phải là em mệt quá …" Cố Hàm Ninh nở một nụ cười ngọt ngào, có ý đồ xoa dịu tình hình hết sức căng thẳng này.
"Vậy bây giờ thì sao, nghỉ ngơi đủ chưa?" Triệu Thừa Dư cúi đầu gian nan di chuyển từ trên da thịt trắng nõn hơi nhô ra lên trên gương mặt Cố Hàm Ninh, lại cúi thấp xuống vài phần, hơi thở gấp gáp phả vào gương mặt Cố Hàm Ninh.
"Tạm được." Cố Hàm Ninh đỏ mặt, nuốt một ngụm nước bọt.
"Vậy anh bắt đầu đây ..."
Vừa dứt lời, trước mắt Cố Hàm Ninh tối sầm lại, Triệu Thừa Dư đã nhanh chóng cúi đầu che kín môi cô, làn môi ấm áp vội vã tìm kiếm, mang theo sự nhẫn nại nhàn nhạt.
Cố Hàm Ninh thấp giọng than nhẹ, ngoan ngoãn hé miệng, nửa khép mắt, nghênh đón sự thân mật vừa nóng bỏng vừa vội vàng. Thân thể vừa mềm mại vừa mịn màng dưới lòng bàn tay khiến Triệu Thừa Dư tiến đến đỉnh điểm của sự nhẫn nại, anh mở mắt ra, trượt xuống từng tấc từng tấc, đồng thời sử dụng cả tay và môi, khai phá bao nhiêu lãnh địa anh vẫn hằng chờ đợi!
...
Cố Hàm Ninh nghĩ, cô thật đánh giá thấp thể lực của đàn ông cấm dục thời gian dài rồi. Khi cô lần nữa chìm đắm trong cái ôm nóng bỏng mà quyến luyến, đầu óc mụ mị, chỉ có thể nhân lúc tạm nghỉ mà nhẹ giọng nhắc nhở: "Ba mẹ, còn, còn đang chờ..." Một câu nói đứt quãng này rất nhanh đã bị môi lưỡi của Triệu Thừa Dư quấn quýt, rốt cuộc không thốt ra được nữa.
...
Chờ đến Cố Hàm Ninh eo đau lưng mỏi đi ra khỏi phòng tắm, Triệu Thừa Dư với mái tóc ẩm ướt đang đứng ở cạnh giường, sửa sang quần áo, thấy Cố Hàm Ninh, lập tức nở nụ cười thật tươi: "Mau lên, sắp mười rưỡi rồi."
Cố Hàm Ninh khựng lại, đỏ mặt nhìn chằm chằm Triệu Thừa Dư, vô cùng tức giận: "Cũng không phải là em ỳ ra không thức dậy!"
"Ừ, một mình anh cũng không ỳ được." Triệu Thừa Dư cười toe toét, nhìn mấy dấu hồng trên n.g.ự.c Cố Hàm Ninh, ý cười trong mắt càng thêm đậm, "Chậc, thật không tệ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nguoi-luon-o-ben-em/chuong-209.html.]
Không tệ cái gì? ! Cố Hàm Ninh không mở miệng, chỉ dùng ánh mắt hung dữ đáp lễ.
Khi hai người trở về nhà họ Cố đã là mười một giờ, đập vào mắt là gương mặt tươi tắn của cha mẹ mình, nhất là mẹ cô tươi cười rồi đột nhiên nghiêm túc nói: "Có thể ăn cơm trưa rồi." Cố Hàm Ninh không khỏi đỏ bừng mặt rồi.
Ngày hôm sau lại mặt, Cố Hàm Ninh yên ổn ăn trưa ở nhà, ngủ trưa thật đẫy, ăn tối xong mới trở về nhà họ Triệu. Bởi hai nhà cách nhau rất gần cho nên hai người nắm tay nhau đi bộ về.
Nhà riêng của bọn họ phải đến cuối năm mới bàn giao cho nên đơn giản bố trí một phòng tân hôn ở tầng ba nhà họ Triệu, bọn họ đều không quan trọng lắm, dù sao không lâu nữa họ lại phải quay lại trường học rồi.
Vừa nghĩ tới căn phòng đôi yên tĩnh không có cha mẹ, khi trở về trường học, Triệu Thừa Dư liền cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, hận không thể khai giảng luôn ngày mai, không phải, là vào ngay lúc này. Ai, đáng tiếc a, còn rất nhiều ngày đấy.
Suy cho cùng chiếm được ưu thế địa lý, Triệu Thừa Dư đã sớm xin căn phòng đôi cho vợ chồng rồi, chỉ tiêu hữu hạn, đến lúc gì mà không đến lượt, muốn khóc cũng không kịp. Thật ra thuê nhà bên ngoài cũng không phải không được nhưng Cố Hàm Ninh thích ở trong trường, thẳng thừng bác bỏ đề nghị này.
"Hơi lạnh, mau về nhà đi." Triệu Thừa Dư ho nhẹ một tiếng, nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố Hàm Ninh.
"Lạnh gì? Không phải rất dễ chịu sao." Cố Hàm Ninh ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Triệu Thừa Dư, lọt vào ánh mắt sáng ngời lại nóng rực, đáy lòng cô nhảy dựng, dường như không có việc gì vội vàng quay đầu lại, tự dưng khàn giọng đi mấy phần: "Đi từ từ cũng được, cũng không gấp."
"Quả thật hơi gấp." Triệu Thừa Dư nhìn chằm chằm màu hồng nhạt trên gương mặt của Cố Hàm Ninh mà cả ngọn đèn đường lờ mờ cũng không che hết được, lập tức tâm trì thần đãng (gần giống cụm mất hồn mất vía), chỉ cảm thấy đoạn đường về nhà trong mấy phút, thế mà dài đến mức khiến anh mất kiên nhẫn, dứt khoát dang tay ôm Cố Hàm Ninh bước nhanh về nhà mình.
"Đã về rồi à."
Nôn nóng đi vào, nháy mắt bị giọng nói nhẹ nhàng tạt nước lạnh, Triệu Thừa Dư nhìn cha mẹ đang xem ti vi trong phòng khách, khẽ gật đầu, khựng tay đang ôm eo Cố Hàm Ninh lại, khó xử không biết nên lập tức lên tầng, hay là ngồi xuống nói mấy câu với cha mẹ.
"Ba, mẹ." Cố Hàm Ninh mím môi cười trộm, giãy khỏi tay Triệu Thừa Dư, cứ thế ngồi trên ghế sô pha, ngẩng đầu hướng về phía Triệu Thừa Dư chớp mắt vài cái.
Triệu Thừa Dư bật cười, khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ đi qua ngồi xuống bên cạnh Cố Hàm Ninh, cùng ngồi xem ti vi với cha mẹ một lát.