Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Người Luôn Ở Bên Em - Chương 223: Ngoại truyện 2

Cập nhật lúc: 2025-01-17 10:45:08
Lượt xem: 20

“Cô!” Vẻ thản nhiên trên khuôn mặt Cao Thần biến mất không còn sót gì, nắm chặt lòng bàn tay, một lúc lâu gã mới gắng đè nén cơn giận xuống, một lần nữa nở nụ cười: “Vũ Hân, anh cũng là vì tương lai của chúng ta a. Ừm, người phụ nữ này là con gái một của thị trưởng Tống, em cũng biết anh vẫn đang một mực tranh thủ dự án thành phố lần này, trước đó Cố Hàm Ninh nói đã có manh mối rồi, không nắm chắc mười phần thì cũng có bảy phần, nhưng anh vì em… em xem anh vì em, căn bản là không để ý cô ta, mới khiến sự việc trở nên phiền phức như bây giờ. Anh đã ký kết thỏa thuận với các nhà thầu và nhà cung ứng nguyên liệu, đã giao rất nhiều tiền đặt cọc, nếu việc thất bại, vậy phiền phức to! Anh tiếp xúc với cô ta, chẳng qua mà muốn nhờ cô ta kéo quan hệ với thị trưởng Tống. Nói đến cùng, anh đều là vì tương lai của chúng ta a! Em mang thai rồi… nếu không thì anh đưa em về thành phố N, em xin nghỉ về quê? Dưỡng thai cho tốt?”

“Em không muốn…” Bạch Vũ Hân thắt lòng lại, vội vã lắc đầu.

“Đã lâu em không về nhà rồi? Vừa lúc nhân dịp này về đi, nghỉ ngơi thoải mái, thuận tiện bàn bạc chuyện hai ta với ba mẹ em.” Cao Thần lần nữa tươi cười sáng sủa, khi nhìn chăm chú, dịu dàng mà nóng rực.

“Chuyện hai ta?” Bạch Vũ Hân có chút không dám tin.

“Đúng vậy, em xem hiện tại giữa hai chúng ta đã không có chướng ngại rồi, đương nhiên phải hoạch định chuyện tương lai chu đáo rồi. Anh biết, nhiều năm như thế, em vẫn một mực lặng lẽ ở bên anh, rất không dễ dàng. Trước đây là không có cách nào, tương lai anh nhất định muốn bù đắp tất cả cho em. Lần này em về thì bàn bạc với hai ông bà đi.” Cao Thần tất nhiên nhìn ra thái độ của Bạch Vũ Hân đã d.a.o động, đáy lòng âm thầm thả lỏng, đi tới, ôm chầm lấy eo Bạch Vũ Hân, cúi đầu hôn lên má cô ta: “ngày mai hay là ngày kia? Anh bảo Cường Tử đưa em về?”

“Ngày mai quá gấp rồi, đồ đạc gì đó em chưa thu dọn…” Tim đập mãnh liệt, Bạch Vũ Hân quay đầu nhìn gương mặt dịu dàng quen thuộc của Cao Thần, phút chốc trong lòng có phần hoảng hốt.

“Cứ ngày mai đi, đồ đạc tùy tiện thu dọn một ít, tới thành phố N mua cũng được. Ngày kia anh phải họp cả ngày, anh muốn tự mình đưa em lên xe, bằng không anh sẽ lo lắng. Có được không, ngày mai đi, sáng mai?”

“Vậy cũng được…”

Cao Thần tự mình mở cửa phòng làm việc, ôm Bạch Vũ Hân đi tới cửa thang máy, ấn nút xuống, cười nhìn Bạch Vũ Hân đi vào thang máy, lúc này mới quay về phòng làm việc. Thư ký đã đi theo gã rất nhiều năm vẫn cúi đầu, như là bề bộn rất nhiều việc.

Đóng cửa phòng làm việc lại, Cao Thần mới âm trầm mặt đi.

Năm đó khi gây dựng sự nghiệp, phần lớn nguồn vốn của bọn họ đều là do Cố Hàm Ninh vay được, lúc đó gã quá đơn thuần, cho nên quyết định cổ phần công ty chia là bốn sáu, gã bốn, Cố Hàm Ninh sáu phần. Sau lại, công ty làm ăn khá lên, Cố Hàm Ninh ấy vậy mà không bàn bạc với gã đã chuyển nhượng 50% cổ phần công ty cho cha mẹ cô. Hiện tại những thứ có thể coi là di sản, ngoại trừ bất động sản, cũng chỉ có 10% cổ phần công ty thôi. Tính như thế, gã chỉ chiếm có 45% cổ phần!

Cũng may gã vẫn cư xử không tệ trước cha mẹ nhà họ Cố, thời gian gần đây, lại càng ‘đau đớn vô cùng’, cha mẹ của Cố Hàm Ninh đã đồng ý chuyển nhượng toàn bộ cổ phần công ty cho gã rồi, chỉ là còn chưa làm thủ tục.

Nếu hiện tại Bạch Vũ Hân chen ngang làm hỏng chuyện, cho dù là bóp c.h.ế.t cô ta, gã cũng sẽ không nương tay! Dám đe dọa gã, cũng phải suy nghĩ trước trên người mình có mấy lạng thịt!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nguoi-luon-o-ben-em/chuong-223-ngoai-truyen-2.html.]

“Cường Tử, sáng mai lái xe đến tòa nhà Phong Dụ, đưa Bạch Vũ Hân đi thành phố H, người bên kia tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa. Cậu coi chặt cho tôi…”

Bạch Vũ Hân liều mạng chạy, cô không dám quay đầu lại, chỉ có thể cắn răng, cố gắng chui vào đám đông, tiếng ồn ào xung quanh khiến cô không phân rõ phía sau rốt cuộc còn có người đuổi theo hay không. Cô đau bụng kịch liệt, như có thứ gì đó rách ra muốn rời khỏi thân thể cô. Cô ta lảo đảo ngã sấp xuống bậc thang cửa hàng, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của người qua đường, thở hổn hển dồn dập, run rẩy lấy điện thoại di động ra.

Hiện tại, cô có thể tìm ai? Còn có thể tìm ai? Ánh mắt cô rốt cuộc dừng trên một dãy số vừa quen thuộc vừa xa lạ.

“Mạn Mạn? Thịnh Mạn Mạn? Mình là Bạch Vũ Hân, mau tới cứu mình…”

“Cậu nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Bạch Vũ Hân tái nhợt mặt, nhìn người vừa xa lạ vừa quen thuộc trước mắt.

Thật ra, các cô vừa mới gặp nhau hai tháng trước, ở trong lễ tang của Cố Hàm Ninh, cô vẫn còn nhớ rõ gương mặt vừa ngạc nhiên vừa giận dữ của Thịnh Mạn Mạn và Thôi Hà Miêu.

“Mạn Mạn, cảm ơn cậu.” Cô suy yếu vô lực nói.

“Không cần cảm ơn tôi. Tôi chỉ là không muốn áy náy với lương tâm của mình.” Thịnh Mạn Mạn mím môi, lãnh đạm nói: “Tôi đi trước. Tự cậu nghỉ ngơi đi.” Nói xong liền đi khỏi.

Bạch Vũ Hân nhìn cánh cửa phòng bệnh lần nữa đóng lại, trong lòng cô đơn.

Có lẽ, tất cả đều là báo ứng.

Cô nhớ tới buổi sáng khi ra ngoài, trên xe của Cường Tử thấy hai người đàn ông lạ mặt khác. Cường Tử nói là bạn cậu ta, đi thành phố H, tiện đường đi cùng, ông chủ cũng biết.

Loading...