Người Luôn Ở Bên Em - Chương 224: Ngoại truyện 3
Cập nhật lúc: 2025-01-17 10:45:27
Lượt xem: 24
Cô nghĩ, nếu Cao Thần cũng đồng ý, tuy rằng cô thấy hơi hó chịu, cũng phải nể mặt Cường Tử một chút. Cậu ta là tài xế của Cao Thần, chức vị không cao nhưng lại rất được Cao Thần tín nhiệm, mỗi lần gặp mình đều tỏ thái độ rất tốt.
Nếu như không phải cô bất cẩn nghe được Cường Tử nói chuyện điện thoại ở khu nghỉ ngơi trên đường cao tốc, cô còn chưa ý thức được. Nhưng mà, kết quả đều như nhau cả, cô nghĩ hẳn là Cao Thần sẽ vừa lòng. Gã sắp xếp người ở một phòng khám bệnh tư nhân ở thành phố H khiến cô sảy thai, bây giờ cô đang ở trong một phòng phụ sản, con cũng không giữ được.
Cô ngơ ngác ngoảnh đầu, nhìn cành lá sum xuê ngoài cửa sổ. Không biết thế nào đột nhiên lại nhớ tới ký ức tháng chín nhiều năm trước mà cô cố ý chôn vùi thật ra vẫn luôn nhớ rõ.
“Cậu cũng là người thành phố N à? Mình cũng thế. Mình có thể gọi cậu là Ninh Ninh không? Mình vừa nghe ba mẹ cậu gọi cậu như thế. Mình là Bạch Vũ Hân, cậu có thể gọi mình là Vũ Hân. Thật không ngờ, lại có thể gặp được đồng hương ở trong một phòng ký túc xá! Chúng ta quá có duyên rồi!”
Thời gian đó, cô chỉ đơn thuần là mừng rỡ, ở trong hoàn cảnh lạ lẫm, gặp được người đến từ cùng một thành phố, ngôn ngữ quen thuộc, thói quen ăn uống tương tự, có duyên nhiều thế mà!
Khi đó, cô còn không biết, chỉ qua mấy tiếng sau, số phận lại trêu cợt cô.
Cô lại nghĩ tới Cao Thần khi còn trẻ. Mỗi khi cô sám hối đau đớn muốn quay đầu lại thì lại thấy ánh mắt vừa dịu dàng vừa chuyên chú của Cao Thần cho nên lại hạ được quyết tâm. Cao Thần là thuốc phiện của cô, khiến cô cam tâm tình nguyệt vứt bỏ tất cả đạo đức và lương tâm, cho nên, cô có thể oán ai?
Cô cúi đầu khẽ vuốt ve cái bụng âm ỉ đau nhức của mình, nhớ tới khi Cố Hàm Ninh sảy thai sáu năm trước kia.
Lúc đó Cố Hàm Ninh nằm viện, mặt tái nhợt, mỉm cười xin cô đi tham gia một tiệc rượu cần bạn đi cùng rất quan trọng với Cao Thần tối hôm đó. Khi ấy, đáy lòng cô kinh hoàng nhưng sắc mặt vẫn ấm áp trước sau như một. Chừng ấy năm, cô đã sớm học được che giấu chính mình trước mặt Cố Hàm Ninh rồi.
Cũng là vào tối hôm ấy, lần đầu tiên cô quang minh chính đại làm bạn bên cạnh Cao Thần, khoác tay gã, kích động không kiềm được. Khi uống rượu say khướt, bọn họ trốn ở một góc trên sân thượng, cô nhắm mắt lại, vừa kích động vừa thấp thỏm nghênh đón những nụ hôn của Cao Thần, trong nháy mắt đó, phòng ngự trong lòng cô ầm ầm sụp đỏ, khi ấy, cô hoảng hốt nghĩ, mình đã định trước là vạn kiếp bất phục rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nguoi-luon-o-ben-em/chuong-224-ngoai-truyen-3.html.]
Sáu năm nay, cô sắm vai một tình nhân dịu dàng săn sóc hoàn hảo, ngọt ngào cũng tốt, đau khổ cũng được, ai cũng không thể thổ lộ nỗi lòng.
Cô nhắm mắt, tuyệt vọng trượt xuống giường bệnh màu trắng tinh, nước mắt tí tách rơi.
“Vina, cô giúp tôi viết một đơn từ chức, nói tôi bị bệnh không cách nào đảm nhiệm chức vụ, xin từ chức. Cô đừng hỏi nhiều như vậy, cứ làm theo tôi nói đi. Chờ một chút, cô giao cho Lý quản lý bên phòng nhân sự trước mặt Lộ Lộ, đồng thời phải nói ra ý muốn từ chức của tôi. Sau đó đến nhà tôi, thu dọn mấy thứ thường dùng của tôi. Quần áo gì đó thì thôi. Giấy tờ tôi đều mang theo. Lấy các đồ trong két sắt, mật mã là xxxxxx, chìa khóa ở tận cùng bên trong ngăn kéo thứ hai cạnh tủ lạnh trong phòng bếp, lẫn mới mấy gói nấm hương. Thu dọn xong mấy thứ đó rồi, tôi sẽ tìm cô.”
Bạch Vũ Hân cúp điện thoại, hơi thò người ra, lấy tờ báo thương nhân thành phố S ngày hôm qua từ trong túi xách ra. Đây là cô ngẫu nhiên bỏ vào khi thu dọn bàn làm việc hôm qua. Có lẽ, có thể gửi cho cha mẹ của Cố Hàm Ninh. Thật ra chính cô là bằng chứng tốt nhất, nhưng cô thực không có mặt mũi nào xuất hiện trước mặt hai ông bà rồi.
Hai tháng sau, khi tin tức công trình di dời tòa thị chính thành phố S do công ty Y xây dựng đưa tin thì Bạch Vũ Hân đang ở trong một thị trấn nhỏ phía nam, trời trong nắm ấm, yên tĩnh thong dong, khiến người ta có thôi thúc cứ thế c.h.ế.t già ở chỗ này.
“Vina, cảm ơn cô. Tôi nhận được đồ rồi. Giá nhà tôi rất hài lòng.” Cô cầm di động, khuôn mặt vẫn tái nhợt không một giọt máu, “Cô đã nộp đơn xin từ chức rồi sao? Ừ, qua mấy ngày là có thể đi. Thành phố S cạnh tranh quá kịch liệt, thật ra cô về quê cũng không tồi, có thể tiết kiệm tiền thuê nhà và tiền ăn…”
Cúp điện thoại, cô vẫn nằm trên ghế dựa cũ kỹ nhưng vẫn đủ rắn chắc trên sân thượng, híp mắt, nở nụ cười.
Công ty Y, trước đây cô cũng từng nghe tới, tổng công ty ở Bắc Kinh, không có nhiều dự án ở thành phố S lắm, nhưng thực lực vẫn không thể khinh thường. Rơi vào tay bọn họ, Cao Thần thua thật ra là hợp lý. Nếu mà không có chuyện gã chắc chắn đắc thắng như vậy, đã không có chuyện ném nhiều tiền vốn như thế.
Thu chẳng bằng chi, phá sản, chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nghe nói cuối cùng số cổ phần của cha mẹ nhà họ Cố vẫn vào tay Cao Thần, có điều, không phải là cho, mà là bán cho gã với mức giá còn cao hơn giá thị trường. Khi đó, gã đang qua lại với con gái thị trưởng Tống, trong lòng đang đắc ý, cho nên cắn răng nuốt xuống toàn bộ cổ phần công ty, vì muốn làm người toàn quyền nắm giữ công ty danh chính ngôn thuận.
Như vậy, rất tốt.