Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Người Luôn Ở Bên Em - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-12-25 20:10:02
Lượt xem: 110

Cố Hàm Ninh đột nhiên ngồi dậy, mồ hôi đầm đìa thở hổn hển, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Cô vội vàng đưa tay vỗ nhẹ lồng ngực, xoay người bật đèn đầu giường lên, rồi lập tức ngồi dậy tựa vào đầu giường, ngây ngốc nhìn vách tường phía trước.

 

Mình đang ở đâu? Là ở trong nhà mình sao?

 

Đúng! Ở trong nhà!

 

Cố Hàm Ninh từ từ phục hồi lại tinh thần, nhìn bốn phía phòng ốc bài trí xa lạ mà quen thuộc, tim đập dần dần ổn định lại.

 

Một tháng, đã qua một tháng, cô vẫn còn chút không thể tin được, mình vẫn còn sống?

 

Không chỉ còn sống, mà còn trở về hè năm mình tốt nghiệp cấp ba ấy?

 

Cố Hàm Ninh từ cơn ác mộng giật mình tỉnh lại, hô hấp chậm chạp, sợ chỉ hít thở mạnh một cái sẽ xé nát ảo tưởng hư cấu này rồi đẩy mình ra ngoài với hiện thực.

 

Hiện thực, rốt cuộc cái nào mới là hiện thực?

 

Một tháng trước, Cố Hàm Ninh từ trong hôn mê tỉnh lại, thấy ba mẹ ở bên vui mừng khóc, tóc đen nhánh, chưa nhiễm sợi bạc, khóe mắt không có nếp nhăn, không có già nua giống như trong trí nhớ của cô.

 

Đó là, cha mẹ hơn mười mấy năm trước?

 

Nhìn chằm chằm vách tường trắng như tuyết trong bệnh viện, khăn trải giường trắng toát, Cố Hàm Ninh ngây ngốc vài phút, cho đến khi mẹ lo lắng vỗ mặt cô, la hét bảo ba đi gọi bác sĩ, cô mới ngỡ ngàng tỉnh lại, chần chờ kích động gọi một tiếng: “Ba, mẹ?”

 

Cô còn nhớ rõ, vào tháng bảy sau khi mình thi vào trường đại học có bị tai nạn xe, lúc ấy cũng ở trong bệnh viện hôn mê mấy tiếng mới tỉnh lại, mà tình huống trước mắt, rõ ràng đã quay về ngay lúc đó!

 

Trong khoảng thời gian ngắn, kiếp trước kiếp này, rất nhiều hình ảnh xuất hiện thoáng qua trong đầu Cố Hàm Ninh, suốt hai ngày, cô rơi vào trạng thái mơ hồ, không phân rõ rốt cuộc cái nào mới là hiện thực.

 

Cho đến khi ba mẹ đón cô về nhà, ngôi nhà trong trí nhớ đã có rất nhiều năm cô không trở về.

 

Lúc Cố Hàm Ninh học năm nhất, ba mẹ liền mua một căn nhà nhỏ ba phòng trong trung tâm thành phố, không lâu sau, cả nhà bọn họ liền dọn đến nhà mới. Từ đó, ngôi nhà này, đã trở thành hồi ức. Đây cũng là một mảnh ấm áp nhất trong ký ức của cô, cô sống trong ngôi nhà hai phòng đơn giản này vượt qua tiểu học, trung học cơ sở, cấp ba, kiếp sống học tập phiền phức nhất, chính là ở chỗ này mà trôi qua.

 

Bây giờ, nhìn phòng ngủ nhỏ chỉ có thể bày một cái giường, một cái bàn và một ghế dựa be bé, nhìn giá sách trên tường toàn là sách giáo khoa cấp ba, sách bài tập vô cùng quen mắt, những thứ kia phảng phất như đã trải qua cả đời, giờ lại lần nữa trở về trước mắt.

 

Cố Hàm Ninh hoàn toàn tỉnh táo lại, tay nắm thật chặt mép khăn trải giường màu xanh da trời, yên lặng nghẹn ngào, nước mắt nóng bỏng lã chã rơi xuống….

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nguoi-luon-o-ben-em/chuong-3.html.]

Sáng sớm hôm sau, ba Cố, Cố An Quốc cùng vợ Diêu Tuệ Nhã vừa đi tới phòng khách, đã thấy con gái Cố Hàm Ninh từ phòng bếp đi ra, nhất thời có chút kinh ngạc.

 

“Ninh Ninh, sao con dậy sớm vậy?”

 

Cố Hàm Ninh để chén cháo hoa trong tay lên bàn ăn, hướng về phía ba mẹ cười nói:

 

“Ba mẹ, ăn điểm tâm đi. Mau tới nếm thử tài nấu nướng của con.”

 

Tối hôm qua sau khi tỉnh lại, Cố Hàm Ninh cuối cùng không ngủ được nữa, nghĩ đến bởi vì mình gặp tai nạn sau, khi tỉnh lại luôn trầm mặc suy tư khiến cho ba mẹ lo lắng không thôi, cô cảm thấy mình thật bất hiếu.

 

Kiếp trước, sau khi tốt nghiệp, Cố Hàm Ninh mượn trong nhà năm mươi vạn tiền vốn đi theo Cao Thần gây dựng sự nghiệp ở thành phố H, từ đó về sau cực kỳ ít khi về nhà, coi như ba mẹ khó có dịp tới được một chuyến, thì cô công việc bề bộn cũng không có thời gian ở cùng bọn họ.

 

Cuối cùng, lại khiến cho bọn họ nếm nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh….

 

Nếu ông trời đã thương cô, cho cô sống lại, vậy cô tuyệt không đi lại đường cũ!

 

Kiếp này, cô sẽ hiếu thuận với ba mẹ hơn, sẽ bồi thường thật tốt cho bọn họ, sẽ không làm cho ba mẹ vì mình mà lo lắng đau lòng!

 

Cố Hàm Ninh hạ quyết tâm, phải quý trọng sinh mạng mới cực kỳ khó có được này, không thể giẫm lên vết xe đổ nữa!

 

“Ba mẹ, mau tới đây, con chính là thật vất vả mới xuống bếp được một lần nha!”

 

Ở kiếp trước, vì Cao Thần nói món ăn ở ngoài quá khó ăn, nên cô đặc biệt bớt chút thời gian học nấu nướng, cũng trong khoảng thời gian đó, ngày ngày xuống bếp, nhưng cô lại chưa từng làm cho ba mẹ một bữa cơm…

 

Cố An Quốc cùng Diêu Tuệ Nhã nhìn nhau cười.

 

“Hôm nay cơn gió nào thổi tới, mà khiến con bé lười này biết dậy sớm xuống bếp như vậy?”

 

Diêu Tuệ Nhã đi tới bên cạnh con gái, nhìn kỹ một chút, thấy Cố Hàm Ninh tuy người vẫn còn hơi tiều tụy, nhưng tinh thần lại khá nhiều, lúc này mới an tâm.

 

“Người con còn chưa có dưỡng tốt, rời giường làm bữa sáng làm gì? An tâm ngủ là được!” Diêu Tuệ Nhã đi theo Cố Hàm Ninh vào trong phòng bếp giúp đỡ, lải nhải bên cạnh, “Trước kia lúc đi học muốn con dậy tốn bao nhiêu sức lực, hiện tại thì hay rồi, thi vào trường đại học xong, được nghỉ hè, ngược lại con lại không muốn ngủ, con nha, rõ là…”

 

Cố Hàm Ninh nghe Diêu Tuệ Nhã lảm nhảm, chỉ cảm thấy vừa ấm áp lại an tâm, đã bao lâu cô không được nghe tiếng mẹ lải nhải rồi? Giống như đã rất nhiều rất nhiều rất nhiều năm.

 

Cố Hàm Ninh cảm động, nhớ lại, khóe mắt không nhịn được ướt át, vội vàng mượn động tác cầm đũa xoay người lặng lẽ lau nước mắt đi.

Loading...