Người Luôn Ở Bên Em - Chương 49
Cập nhật lúc: 2024-12-29 12:55:01
Lượt xem: 45
Tiết học thể dục kết thúc, trở về phòng ngủ, vừa mới thay quần áo xong, điện thoại trong phòng ngủ liền vang lên, Thịnh Mạn Mạn đứng gần nhất nhận điện thoại.
“A? A! Được a được a! Được! Bọn mình lập tức đến!”
Thịnh Mạn Mạn lưu loát để điện thoại xuống, ánh mắt sáng chói, nụ cười tươi cơ hồ muốn rách đến sau tai.
“Các bạn học! Phòng 205 mời chúng ta cùng đi mỹ thực tiết(*) tối nay! Mau mau nhanh! Thay quần áo đẹp! GO GO GO!” Thịnh Mạn Mạn tuyên bố xong, lập tức đi giày, “Thế mà vẫn còn có mỹ thực tiết? Mình thế nhưng cũng không biết đó? ! Nha! Thật là quá hợp ý mình !”
[Mỹ thực tiết: ngày hội các món ăn ngon]
Cố Hàm Ninh nhìn Thịnh Mạn Mạn hưng phấn đến độ nhảy dựng lên, nhịn không được cười lắc lắc đầu.
Cô cũng thật quên mất, bắt đầu năm nay, hàng năm thành phố H đều tổ chức hai buổi tối mỹ thực tiết vào thời gian này. Nàng cũng đi theo Thịnh Mạn Mạn đi qua hai lần, hương vị thực ra bình thường, chẳng qua là tham gia náo nhiệt.
Bạch Vũ Hân chọn quần áo, do dự tới do dự lui, Thịnh Mạn Mạn ở một bên gấp đến độ dậm chân.
“Cái này không phải rất đẹp sao? Cái này là đẹp rồi a?”
“Mạn Mạn, yên tâm đi, một buổi tối này đủ cậu ăn, đừng lo lắng đi muộn đã bị ăn hết rồi!” Cố Hàm Ninh cười an ủi.
Chờ đến Bạch Vũ Hân thay quần áo xong, Thịnh Mạn Mạn đã bắt đầu cào tóc.
“Mau mau nhanh!”
Đến cửa đông trường học, bốn nam sinh phòng 205 đã sớm chờ.
Bởi vì nói là hoạt động quan hệ hữu nghị phòng ngủ, Cao Thần và Phạm Ý Mân cũng không có kêu, vừa nhìn thấy Cố Hàm Ninh xuống lầu, liền cười trông qua.
Cố Hàm Ninh lại nhìn bóng dáng thon dài của Triệu Thừa Dư cách đó không xa, rũ mắt xuống, khóe môi lại nhếch lên.
Năm ngày này, kỳ thật bọn họ cũng không coi là hoàn toàn chưa từng gặp mặt, ngẫu nhiên trên đường cũng đụng phải mấy lần, chỉ là bên cạnh đều là một nhóm người, căn bản không có cơ hội nói chuyện, mà ngay cả một cái ánh mắt Cố Hàm Ninh cũng không có vứt cho Triệu Thừa Dư.
Tự tự nhiên nhiên chào hỏi, Cố Hàm Ninh ánh mắt xẹt qua làn môi mân thẳng, ánh mắt có chút buồn bã của Triệu Thừa Dư, nụ cười trên mặt không thay đổi.
Mỹ thực tiết đầu tiên ở thành phố H, lại là thứ sáu, người đi đến giúp vui tự nhiên nhiều.
Cố Hàm Ninh cảm giác mình không phải đi lên xe công cộng, căn bản là bị đoàn người chật chội vô tình đẩy đi đẩy lại, chờ đến khi cô theo dòng người đi vào trong buồng xe, rốt cục đứng vững mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, đang muốn nhìn xem Thịnh Mạn Mạn các cô ấy ở đâu, ngẩng đầu lại lọt vào một đôi mắt đen thâm thúy hơi u buồn.
Cố Hàm Ninh mím môi cười yếu ớt, tầm mắt rồi lại vượt qua Triệu Thừa Dư, nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy được đầu người quây quần, căn bản là không tìm được Thịnh Mạn Mạn cùng Thôi Hà Miêu.
Thôi, dù sao cũng biết xuống bến nào, đợi lát nữa họp có thể chạm mặt.
Cố Hàm Ninh tầm mắt từ gò má Triệu Thừa Dư thu hồi, tròng mắt nhìn chằm chằm vạt áo Triệu Thừa Dư.
Năm ngày mưa thu liên tiếp, quét đi cái nóng bức ngày hè, nhiệt độ lập tức giảm xuống năm sáu độ, trước khi ra cửa Cố Hàm Ninh đổi một cái áo sơ mi dài tay sọc vuông đỏ sậm. Mà Triệu Thừa Dư thì mặc chiếc áo sơ mi dài tay màu xanh da trời, hai tay áo xắn lên mấy lớp, lộ ra một khoảng cánh tay màu lúa mạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nguoi-luon-o-ben-em/chuong-49.html.]
Cộng thêm cái quần bò và giày vải cùng màu, hai người lại được đứng gần, lại thật giống là tình nhân ra ngoài chơi.
Cố Hàm Ninh cúi đầu, vì phong cách ăn mặc ăn ý của hai người mà cười trộm.
Ai nha, quyền lựa chọn, quyền quyết định toàn bộ nằm ở trong tay mình cảm giác thật là quá tuyệt vời.
“Chao ôi u!”
Tài xế phanh gấp, trong xe nhất thời người ngã ngựa đổ, tiếng oán than dậy đất.
Cố Hàm Ninh thì trực tiếp nhào vào trong n.g.ự.c Triệu Thừa Dư, may mắn cô tay mắt lanh lẹ, vội vàng đưa tay ôm lấy eo Triệu Thừa Dư, lúc này mới tránh khỏi ngã sấp xuống.
Có lẽ là bởi vì Triệu Thừa Dư bình thường yêu vận động, nhìn gầy gò, kỳ thật rất có bắp thịt.
Cố Hàm Ninh không buông tay lập tức, ngược lại ngẩng đầu lên.
Đường nét gò má duyên dáng, không có thịt dư thừa, hơi hơi mân mê, lộ ra mấy phần căng thẳng, bên tai đã chậm rãi phiếm hồng, lại vẫn ngẩng đầu, không có cúi đầu nhìn mình.
Dường như luôn lơ đãng quay đầu, liền có thể thấy Triệu Thừa Dư.
Kiếp trước, kiếp này, cậu lại chỉ biết là yên lặng thủ hộ.
Nhưng chí ít, lần này, rốt cục cậu nói ra khỏi miệng, không còn thỏa hiệp mà bất đắc dĩ rút lui, hiểu được cho mình một cái cơ hội, mà đây sao không phải là cho cô một cơ hội chứ?
Cố Hàm Ninh đáy lòng âm thầm thở dài, đột nhiên liền thấy thương người con trai không am hiểu lời ngon tiếng ngọt này.
Đáy lòng nháy mắt nhu hòa thành nước, không còn tâm trí đùa nghịch như trước. Một chút trong đau đớn, dần dần kèm theo ngọt ngào sâu sắc!
Cố Hàm Ninh ôm eo Triệu Thừa Dư, nhất thời không nỡ buông tay.
Cơ thể cứng rắn rõ ràng khác hẳn với mình, ban đầu còn có chút cứng đờ, chờ Cố Hàm Ninh ôm một phút còn không buông tay, cơ thể cứng ngắc của Triệu Thừa Dư từ từ thả lỏng.
Cố Hàm Ninh gục đầu xuống, nhẹ để ở trước n.g.ự.c Triệu Thừa Dư, ngửi hương thơm tươi mát, khóe môi như tâm tình vậy dần dần bay lên!
Tiếng “thịch thịch thịch”, dần dần tăng lên, quanh quẩn ở bên tai, Cố Hàm Ninh hơi đỏ mặt, phân không rõ rốt cuộc là tim ai đập!
“Triệu Thừa Dư. . .”
Cố Hàm Ninh gần như dán sát lẩm bẩm một tiếng.
“Ừ?”
Triệu Thừa Dư đang được Cố Hàm Ninh ôm sát mà tâm vượn ý mã (*), tim đập phảng phất sắp hít thở không thông, lại mơ hồ nghe được Cố Hàm Ninh dường như đang nói chuyện.
[Tâm vượn ý mã: trái tim đập không kiềm chế được giống như khỉ nhảy, như ngựa chạy]
Tay Cố Hàm Ninh ôm chặt hơn, hai người gần như kề sát vào nhau.