Người Luôn Ở Bên Em - Chương 57
Cập nhật lúc: 2024-12-29 16:42:17
Lượt xem: 54
Triệu Thừa Dư không rõ nguyên do nhìn Cố Hàm Ninh.
“Được, nhưng mà, không phải cậu nói muốn muộn muộn sao?”
Cố Hàm Ninh buông tay đang khoát ngang hông Triệu Thừa Dư ra, thoáng lui về sau một bước nhỏ, than thở vỗ vỗ vai trái Triệu Thừa Dư, hướng tới phía sau cậu bĩu bĩu môi.
Triệu Thừa Dư nghi ngờ quay đầu, lập tức liền thấy trên mặt Thịnh Mạn Mạn đã từ kinh nghi chuyển thành vui cười, một đôi mắt lóe sáng, trái phải trên dưới quan sát hai người bọn họ.
Triệu Thừa Dư thoáng chốc liền đỏ mặt, quay đầu trợn mắt nhìn ánh mắt vô tội nhìn Cố Hàm Ninh, đột nhiên liền nhớ tới cái đôi bị cậu và Cố Hàm Ninh tình cờ bắt gặp mấy hôm trước.
Thật là vừa phá hoại liền gặp quả báo . . .
Triệu Thừa Dư chịu đựng khô nóng trên mặt, xoay người nhếch lên chút ý cười.
“Cái đó, Thịnh Mạn Mạn, trưa nay mình mời các cậu ăn cơm? Cậu muốn ăn cái gì?”
Thịnh Mạn Mạn lập tức cười nheo mắt, ra sức gật đầu: “Không tồi! Còn thật thức thời! Vậy thì, ừ, gần đây ở đâu ngon nhất đây? Vừa nói như thế, bụng mình lại là thật đói bụng!”
Cố Hàm Ninh cười kéo tay Triệu Thừa Dư, đi tới.
“Ăn đi! Ra sức nhồi vào miệng của cậu!”
Thịnh Mạn Mạn tâm tình cực tốt cười hắc hắc hai tiếng, cười đùa ái muội nhìn hai người, đi tới bên cạnh Cố Hàm Ninh, đưa ra chân phải đụng nhẹ một chút, lại tiến đến bên tai Cố Hàm Ninh, dùng thanh âm không nhỏ hỏi: “Mình nói, hai người các cậu là lúc nào thì trở nên tốt vậy?”
Cố Hàm Ninh lườm cô một cái, nghiêm túc nói: “Nhỏ giọng một chút, đừng ảnh hưởng những bạn học khác.”
Thịnh Mạn Mạn tự nhiên không phải tới một người, chờ ba người đi tới bên ngoài, Cố Hàm Ninh liền thấy Thôi Hà Miêu, chỉ là so với Thịnh Mạn Mạn, Thôi Hà Miêu trong mắt bớt chút ngoài ý muốn, nhiều một chút trong dự liệu.
“Miêu Miêu! Cậu biết mình vừa rồi thấy cái gì?” Thịnh Mạn Mạn nháy mắt với Thôi Hà Miêu, con ngươi ở trên người Cố Hàm Ninh cùng Triệu Thừa Dư chuyển động qua lại.
“Đại khái đoán ra.” Thôi Hà Miêu cười đến trấn định, “Mình cũng không phải là cậu, cả đầu đầy ruột đều là ăn.”
“Ăn có cái gì không tốt? Dân lấy ăn làm trời nha!” Thịnh Mạn Mạn ngay thẳng.
Cố Hàm Ninh bật cười nhìn Thịnh Mạn Mạn, lắc lắc đầu: “Tốt lắm, đừng làm mất mặt xấu hổ.”
Thịnh Mạn Mạn cười hắc hắc: “Có gì nha! Con rể của phòng ngủ chúng ta nha, sao có thể tính người ngoài đây? !”
“Đúng, không tính là người ngoài.” Triệu Thừa Dư cười gật đầu.
Đã mời bạn cùng phòng Cố Hàm Ninh ăn cơm, tự nhiên cũng không thể không có Bạch Vũ Hân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nguoi-luon-o-ben-em/chuong-57.html.]
Thôi Hà Miêu gọi điện thoại cho Bạch Vũ Hân, Thịnh Mạn Mạn cùng Triệu Thừa Dư thảo luận địa điểm ăn cơm, địa điểm được chọn là một nhà hàng cách trường học khoảng 15 phút đường xe, thấp thoáng dưới tán cây xanh, có vẻ rất nên thơ, mấy lần xe buýt đi qua, Thịnh Mạn Mạn cũng sẽ víu cửa kính xe thèm nhỏ dãi.
Thịnh Mạn Mạn tự nhiên rất hài lòng, hướng về phía Triệu Thừa Dư liên tục gật đầu.
“Con rể Triệu quả nhiên xứng đôi với Ninh Ninh chúng ta! Mình kết cậu!”
Cố Hàm Ninh nhẹ nhàng trợn trắng mắt, nhưng mà suy nghĩ một chút Triệu Thừa Dư cũng hẳn là có thể gánh vác, thật cũng không có phản đối.
Tuy rằng kỳ thật tính nghiêm túc ra, kiếp này, cô mới chính thức quen thuộc Triệu Thừa Dư, thời gian chẳng hề dài, nhưng cũng biết, Triệu Thừa Dư không phải cái tự cho là đúng, tuyệt đối sẽ không làm chuyện quá khả năng.
Chờ lúc Bạch Vũ Hân gửi tin nhắn tới nói cô đã chuẩn bị xong, bốn người liền thu thập các thứ, đi ra cửa trạm xe bus.
Lần này, Triệu Thừa Dư rốt cục có thể quang minh chính đại dắt tay Cố Hàm Ninh mà không cần che che giấu giấu, trong lòng cậu vui sướng không nói nên lời, đáy lòng càng thêm vô cùng vừa lòng Thịnh Mạn Mạn “Không thức thời”
Bữa này, dĩ nhiên là ăn đến khách và chủ cùng vui mừng.
Triệu Thừa Dư không chút keo kiệt để tùy Thịnh Mạn Mạn gọi thức ăn, Cố Hàm Ninh một mực nghĩ tới sẽ có một lần như vậy, đau lòng cũng chỉ là một lần, chịu đựng đi.
Đến cuối cùng, một bàn món ăn cũng không có ăn hết, Thôi Hà Miêu kêu người phục vụ đóng gói.
Cố Hàm Ninh cười nói: “Được rồi, ngày mai không cần mua món ăn, mua cơm là được.”
“Cậu xem, mình làm cho đoàn người cải thiện cơm nước, còn thuận tiện tiết kiệm tiền.” Thịnh Mạn Mạn ngẩng đầu hùng hồn, tất cả mọi người nở nụ cười.
Cố Hàm Ninh ánh mắt dừng ở trên mặt Bạch Vũ Hân cười đến vô cùng thư thái, trong lòng vòng vo lại chuyển.
Một bữa cơm vừa rồi, Bạch Vũ Hân gửi vài dòng tin nhắn, còn đặc biệt cố ý che điện thoại di động đi ra ngoài nghe một cuộc điện thoại.
Cố Hàm Ninh tự nhiên nhìn ở trong mắt, Bạch Vũ Hân vội vã muốn cho Cao Thần tỉnh ngộ, cô tự nhiên không ngăn trở, dù sao cũng là chuyện sớm hay muộn, không bằng hôm nay cùng nhau giải quyết.
Vừa rồi cô cùng Triệu Thừa Dư tay trong tay cùng lúc xuất hiện ở trước mắt Bạch Vũ Hân, Cố Hàm Ninh rõ ràng thấy, trừ ra một tia kinh ngạc, trong mắt Bạch Vũ Hân nhiều hơn là kinh hỉ, giống như là giải quyết một vấn đề nan giải cực kỳ phức tạp đã lâu, thậm chí không cần cô ấy tự mình giải quyết, mà là hết thảy đột nhiên liền được giải quyết dễ dàng.
Bạch Vũ Hân có lẽ cảm thấy, cơ hội của cô ta đã tới!
Cố Hàm Ninh rũ mắt xuống che đi một tia ánh sáng lạnh.
Dùng hiểu biết của cô về Cao Thần, cậu ta tự có niềm kiêu ngạo, Cao Thần kiêu ngạo lại tự đại, kỳ thật, rất khó tiếp nhận mình thất bại, để cậu ta cứ hết hi vọng như vậy, khả năng rất ít, cậu ta không thể tiếp nhận, là mình không sánh bằng người khác, cho nên mới bị loại.
Ăn cơm trưa vui đùa ầm ĩ xong, năm người lại ngồi xe buýt trở về trường học.
Xuống xe buýt, bước chân Bạch Vũ Hân liền bước dài hơn so người khác, thoắt cái vượt lên trước mọi người.